Trần Tư Khải hơi nhíu mày, vẻ mặt chán ghét: “Tôi hỏi cậu mấy cái này hả? Tôi hỏi cậu, bây giờ xử lý cô ta xong chưa?”
“À a, đã đưa đi rồi, đại khái 2 giờ sáng là đưa cô ta về tới nhà mẹ đẻ.”
“Ừ, giữ cô ta một mạng, coi như là nể mặt cô ấy.”
“Vâng.” Khang Tử cúi đầu đáp.
Mắt nhìn theo Trần Tư Khải tiêu sải đi vào trong rừng.
Cậu chủ đi tập võ rồi.
Khang Tử không nhịn được mà giương khóe môi.
Cậu chủ cũng thật là nhẫn tâm với Phương Ý Hàm, thế nhưng, chuyện này cũng cực kỳ phù hợp với tính cách của cậu chủ, vốn dĩ đối với người phụ nữ nào cậu chủ cũng vô tình như này, chẳng qua, Tiêu Mộng là ngoại lệ.
Phương Ý Hàm tát Tiêu Mộng một cái, kết quả bị đá đi trong bộ dạng thê thảm như thế. Ôi, cái người phụ nữ đen đủi kia, đánh ai không được mà lại đi đánh cục cưng của cậu chủ.
Trần Tư Khải tập võ khoảng 1 tiếng, cả người mồ hôi như mưa, quay về tắm rửa, thay quần áo, nhẹ nhàng đi tới bên giường, phát hiện cô nhóc Mộng này vẫn đang ngủ.
Xem ra… tối qua thật sự khiến cô mệt chết rồi.
Trần Tư Khải không muốn thừa nhận, tối qua anh ta hung dữ với cô như thế, thật ra là vì trong lòng ghen tuông.
Anh ta cúi đầu, khẽ vén sợi tóc chắn trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.
“Nhóc, nếu… nếu tôi có thể trao trái tim mình cho em, em sẽ trân trọng tôi chứ?”