Trần Tư Khải thờ ơ nói: “Nhìn giờ này, cừu nhỏ nhà chúng ta có khi cũng đói rồi, để mấy chú cừu nhỏ này thỏa thích hôn cô Phương 5 phút. Cô Phương mà còn thích chúng nó, các người cũng phải căn chuẩn giờ, 5 phút, đừng để cô Phương mệt.”
“Vâng!”
“A! Không! Ngài Trần! Đừng mà! Tôi xin anh, đừng làm thế mà! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Xin anh đó, huhuhu, đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như thế…”
Đương nhiên Phương Ý Hàm hiểu, “hôn” trong lời Trần Tư Khải nói có nghĩa là gì.
Phương Ý Hàm triệt để sụp đổ, quỳ bên chân Trần Tư Khải, ra sức dập đầu, sau đó cô ta bò hai bước về phía Tiêu Mộng, dập mạnh đầu, khóc lóc kêu gào: “Người đẹp, người đẹp tha cho tôi đi, tôi xin cô, cô đánh tôi thế nào tôi cũng sẽ không oán thán, người đẹp, tôi xin cô, xin cô cầu tình giúp tôi…”
Tiêu Mộng cũng sợ gần chết, chân tay luống cuống, cô rất sợ bốn con thú thở hồng hộc kia.
“Tổng… Tổng giám đốc Trần… Nếu cô ấy đã xin lỗi rồi thì tha cho cô ấy đi… Cho bốn thứ kia ra ngoài đi, đáng sợ, đáng sợ quá…”
Tiêu Mộng nói lạc cả giọng, khuôn mặt vừa sưng đỏ hồng, vừa sợ mà trắng bệch.
Trần Tư Khải hơi nhíu mày, quay mặt lại, để ý thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiêu Mộng.
Ừ, trừng phạt Phương Ý Hàm trước mặt Mộng, không khỏi để lại ấn tượng anh rất máu lạnh cho cô nhóc này… Trần Tư Khải khẽ cười, hất tay ra hiệu cho cấp dưới, nhẹ nhàng nói: “Vậy được, nếu người phụ nữ của tôi đã tha thứ cho cô, vậy thì tha cho cô một lần, đi, tiễn cô Phương rời khỏi đây.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn tổng giám đốc Trần! Cảm ơn hai người! Cảm ơn, cảm ơn!”
Phương Ý Hàm mặt đầy nước mắt nước mũi, ra sức dập đầu, chật vật không ra thể thống gì.
Trần Tư Khải khẽ liếc mắt nhìn Phương Ý Hàm, vừa khua tay, mấy tên cấp dưới đã lập tức vác Phương Ý Hàm ra ngoài.
Đương nhiên Khang Tử hiểu ý của cậu chủ nhà bọn họ, ôi, cái cô Phương đáng thương, cô ta thật sự quá tự cho là mình đúng, cô ta tưởng cô ta là ai chứ?