Thất thần ư? đôi mắt Trần Tư Khải híp lại. Thì ra lúc ở bên cạnh anh cô vẫn luôn thất thần. Là đang nghĩ đến tên đàn anh kia ư? hừ!
Trần Tư Khải hạ mắt nhìn xuống cô gái quỳ bên cạnh chân mình.
Cô bởi vì làm chuyện này mà nóng nhỉ? Khuôn mặt mềm mại hơi đỏ, đôi môi cũng hồng hồng, ánh mắt lấp lánh, ướt át.
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này của cô, anh đã muốn ôm cô vào lòng.
Chiếc cổ trắng trắng kéo dài đến đường cong tuyệt đẹp, phía dưới lộ ra khe ngực mê người.
Anh nhớ rõ đêm hôm đó tay của anh đã xoa nắn nơi đầy đặn ấy của cô.
Anh phát hiện mình dù thế nào đi nữa cũng không thể kiềm chế được tiếng than nhẹ.
""Đấm lên trên…"" Giọng nói của anh đột nhiên trở nên khàn khàn giống tiếng phong cầm.
""Muốn lên phía trêи một chút à?"" Tay của Tiếu Mộng thay đổi vị trí, ngốc nghếch đấm lên bắp đùi của người đàn ông.
""Lên chút nữa…nhẹ chút…đúng rồi…nhẹ hơn chút nữa…"" Đôi mắt của Trần Tư Khải dần dần tối lại, trở nên sâu thẳm.
Giọng nói khàn khàn quyến rũ.
Tiêu Mộng chỉ cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tư Khải, cô lập tức bị dọa sợ trước vẻ mặt khó nhịn của anh, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Ô ô, vẻ mặt của Trần gấu xấu xa sao thế? Có phải là tức giận rồi không? Mình có làm gì sai đâu?
Đúng là gần vua như gần cọp mà!
Tiêu Mộng nhẫn nhục mà đấm tiếp, nhưng càng đấm càng cảm thấy không bình thường.
Ơ? Cái bọc trong túi quần của Trần gấu xấu xa là gì thế? Sao đột nhiên lại có một cục nổi lên vậy? Nhìn giống như một khẩu súng…
Cuối cùng, Tiêu Mộng cũng nhịn không được mà chỉ vào phần nhô ra của khóa kéo nói: ""Tổng giám Trần, anh bỏ thứ gì đó trong đây ra đi, cứ đấm lên như vậy có chút bất tiện..""
Oanh!
Hơi thở Trần Tư Khải ngưng lại, cảm thấy khắp nơi trong ngực đều như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt….
Anh nhếch miệng cười xấu xa: ""Cô giúp tôi lấy nó ra đi…""
Bàn tay to nhịn không được mà run khẽ, đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mặt cũng dần dần ghé sát lại gần ngửi mùi hương của cô…
Rất thơm, rất quyến rũ,…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT