Gương mặt hồng phấn như một con búp bê tinh xảo, cô không trang điểm, không giống vẻ đẹp rực rỡ của những người phụ nữ trang điểm thật đậm, cô đại biểu cho cái đẹp hoàn toàn trong trẻo tinh khiết, giống như một viên thủy tinh trong suốt dễ vỡ.
Người con gái mà thằng nhóc Kim Lân coi trọng quả thực không giống bình thường!
Kim Lân kiêu ngạo nhìn đám anh em của mình như bị điện giật thì lại càng thêm đắc ý.
Anh ta ôm Tiêu Mộng thấp giọng cười ha hả.
Lôi Bạc phá vỡ bầu không khí ngây ngốc này, mở lời nói: “Xin chào xin chào, về sau chúng tôi giao tên Kim Lân này cho cô, cô nhất định phải quản cậu ta thật chặt.”
“Ha hả, đúng vậy đúng vậy, Kim Lân yêu thương cô như thế, phải quản cậu ta nghiêm một chút mới được.”
“Trước tiên phải nắm chặt quyền sở hữu tài sản của Kim Lâm trong tay đấy nhé, thằng nhóc này là có tiền nhất!”
“Ha ha ha, tôi có nên bảo Kim Lân học giặt quần áo nấu cơm gì đó không nhỉ, để cậu ta hầu hạ cô bạn nhỏ người ta thật tốt.”
Đám đàn ông hư hỏng đều bộc lộ bản tính, phóng túng trêu ghẹo Kim Lân.
Tiêu Mộng lặng lẽ nhéo nhéo Kim Lân, muốn đi ra bên ngoài.
Một cậu ấm đề nghị: “Đừng vội đi ra ngoài làm gì, hôn một cái trước mặt mọi người đi nào.”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng bị doạ sợ không nhẹ.
Hôn một cái?
Không được!
Tiêu Mộng hốt hoảng, giãy giụa ra khỏi người Kim Lân, xoay người định chạy thì lại bị một tay của Kim Lân kéo lấy. Cô xoay tròn một vòng, lại bị túm trở lại trong lòng Kim Lân.
Con ngươi Kim Lân rất sâu, ánh mắt nóng bỏng, anh ta dần dần cúi người…
Tiêu Mộng bị động tác này của anh ta dọa sợ đến mức hút một hơi lạnh, nhanh chóng cúi đầu tránh né.
Mặc dù là vậy nhưng cô vẫn không thể tránh thoát Kim Lân, anh ta khom người rất thấp, từ phía dưới bắt lấy đôi môi của cô, sau đó ngậm lấy nó ép cô ngẩng đầu lên, bị anh hôn môi nồng nhiệt.
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay, còn có tiếng cười náo nhiệt.
Lôi Bạc đặt cánh tay ở trên ghế sa lon, bình tĩnh nhìn hai người đang hôn môi ở bên kia.
Đương nhiên anh ta đã nhìn ra, Tiêu Mộng vốn là bị ép buộc, bây giờ người ta vẫn còn đang giãy giụa loạn xạ ở trong lòng Kim Lân.
Aiz, thằng nhóc Kim Lân này thảm thật, lần đầu tiên gặp phải cô nhóc cự tuyệt mình.
Trần Tư Khải nói chuyện điện thoại xong thì xoay người, rất tự nhiên cầm ly rượu lên đưa đến bên môi, mi mắt chậm rãi nhấc lên.
(⊙_⊙) Anh nhìn thấy cái gì!
Rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, Trần Tư Khải trực tiếp bóp nát ly rượu trong tay!
Rượu chảy dọc theo cánh tay của Trần Tư Khải, đầu ngón tay anh ra lộ ra vết máu loang lổ.
Hồng hộc! Trong một thoáng, Trần Tư Khải giống như một cơn gió lốc, bỗng nhiên đứng thẳng người lên.
Con ngươi trừng thật lớn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt anh hiện lên từng đợt cuồng phong cuồn cuộn.
“Ơ! Tư Khải! Cậu làm sao vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT