Sau đó, Kim Lân giới thiệu Lam Nhạn: “Đây là Lam Nhạn, bạn tốt của vợ tôi. Lam Nhạn, đây là cậu chủ Lôi, nổi tiếng khắp thành phố chúng ta, Lôi Bạc, hai người làm quen đi.”
Lôi Bạc quay sang nhìn Lam Nhạc, nhất thời sửng sốt.
Lam Nhạn cắn răng nghiến lợi đứng lên, cười nhạt: “Thật đúng là có, duyên, mà, cậu Lôi! Hay người ta còn nói, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu! Đôi mắt của thượng đế tinh anh và sắc bén như vậy mà lại để chúng ta gặp nhau thêm lần nữa, ha ha ha!”
Những lời nói nặng mùi thuốc súng của Lam Nhạn khiến Kim Lân và Tiêu Mộng bối rối.
Hai người cùng kinh ngạc nhìn về phía Lam Nhạn, sau đó lại nhìn Lôi Bạc, Tiêu Mộng hỏi: “Vậy là sao, Lam Nhạn?”
Kim Lân hỏi: “Hai người… biết nhau hả?”
Mặt Lôi Bạc lập tức tối sầm lại.
Chết tiệt! Sao lại gặp phải cái người phụ nữ vừa gan phì lại vừa đanh đá này ở đây?
Lôi Bạc sờ mũi, không biết nên định nghĩa hai từ quen biết với Lam Nhạn này thế nào.
Lam Nhạn lãnh đạm quay về chỗ ngồi: “Đúng vậy, anh không nhận ra tôi sao? Chúng ta vừa mới gặp nhau mà! Ở cửa phòng vệ sinh đó! Sao? Cậu Lôi, tôi còn nhớ anh lúc đó đang ôm một cô nàng yểu điệu vào lòng, đúng chứ? Nếu không ôm người phụ nữ kia thì anh làm gì đến nỗi không nhìn đường! Hay là nói, con người đừng nên một lòng làm hai việc, đụng phải tôi cũng không có vấn đề gì. Những người như tôi không đáng tiền, gương mặt hay vóc người này đi đến chỗ nào cũng vô cùng an toàn, nhưng mà dọa đến người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, lả lướt của anh, coi như mắc phải tội lớn rồi.”
Khuôn mặt của Lôi Bạc co rút vì tức giận.
Được, được lắm, cái người phụ nữ chanh chua này, trước mặt Lân, anh ta không muốn cô ta phải quá mất mặt. Nhưng cô ta thì hay rồi, giống như súng bắn liên thanh, muốn nói đến cùng đúng không.
Tiêu Mộng chợt hiểu ra: “À… anh ta chính là người mà cậu nói, kẻ lưu manh ấy hả?”
Oanh… Mặt Lôi Bạc càng đen hơn.