Dán lên môi cô, chỉ vậy thì cũng thôi đi, lại đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, đầu lưỡi đẩy mở hàm răng cô, chen vào, lập tức, hương vị cà phê bao trùm cô, bị anh dùng lưỡi đút cà phê, Tiêu Mộng kinh ngạc, ừng ực nuốt xuống.
Thoáng chốc đó, trong đầu cô chỉ lướt qua một suy nghĩ: Ừ, rất ngọt, ba viên đường lại cũng có thể ngọt như vậy.
Anh khẽ nghiêng đầu, tạo một góc độ với khuôn mặt cô, anh ngậm môi cô nhiều hơn.
Lưỡi cô hoàn toàn hoảng loạn, muốn giấu đi, lại bị lưỡi nóng bỏng của anh quấn lấy, đút cho cô, hoặc là quấn lấy cô, hoặc là trêu đùa cô.
Tiêu Mộng muốn đánh anh, đẩy anh ra, nhưng thân thể cô lại hơi nghiêng về phía trước, cánh tay cô cần chống trêи bàn của ông chủ trước mặt, tư thế của cô không chỉ mệt, còn bất lực như vậy.
"Ô ô…" Tiêu Mộng muốn lắc đầu.
Một tay của anh vươn tới, không để cô lắc đầu lung tung, nhanh chóng rời khỏi cô, hít thở: "Ngoan, nhắm mắt lại."
A, nhắm mắt. Được thôi, Tiêu Mộng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhắm năm giây, cô mới phản ứng lại, mở to mắt.
Mẹ nó, dựa vào cái gì mà anh nói nhắm mắt thì nhắm mắt? Dựa vào cái gì phải nghe lời anh?
Trần Tư Khải có chút khó tự kiềm chế, vừa hôn Tiêu Mộng nóng bỏng, vừa hít mùi trái cây nhàn nhạt trêи người cô, anh không nhịn được huyết mạch sôi trào. Một tay, từ từ đặt lên lưng cô, như có tiết tấu chậm chậm dời xuống dưới, cái vuốt ve vừa phải đó, giống như mang theo dòng điện, đến nơi nào, nơi đó như có dòng điện làm toàn thân cô run rẩy, nóng bỏng. Từng chút xuống dưới, cho tới khi tới trêи ngực cô…
Tiêu Mộng thật sự muốn bóp chết chính mình! Cô lại cảm thấy ngồi trong lòng anh cũng rất thoái mái. Ít nhất là thoải mái hơn so với chống cánh tay ban nãy. Không chỉ như vậy, cô lại bị nụ hôn của Trần lột da làm hôn mê đầu óc, bắt đầu mơ hồ…ảo tưởng…OMG!
Để cô đi chết đi…
Cô làm mất mặt phụ nữ quá rồi!
Tay anh đã trượt tới giữa chân cô, chui vào váy, đang di chuyển cách lớp nội y…
Tiêu Mộng xấu hổ muốn chết, kẹp chặt chân.
Trần Tư Khải rời khỏi môi cô, Tiêu Mộng thở hổn hển. Cô không chú ý tới, sự thầm trầm của Trần Tư Khải lúc này, con ngươi xinh đẹp. Đó là ánh sáng chiếm đoạt cường liệt do nam tính phát ra!
"Còn dám gọi tôi là chú không? Hử?" Anh thấp giọng dụ hoặc.
Đầu óc Tiêu Mộng vẫn mơ màng, thở hổn hển nói: "Không, không dám nữa…"
Anh lại hôn cô, quấn quýt một phen, lại rời khỏi cô, khẽ híp mắt nhìn cô, hơi nóng của anh phun lên mặt cô.
Anh lại hôn cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại tràn đầy nhu tình mật ý, còn có chút bá đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT