Ăn một bữa tối bàn chuyện làm ăn với Anna lại kéo dài lâu như vậy. Anna cũng không dễ đối phó, nếu không phải lợi dụng chút ham muốn của cô ta về mình, anh thực sự khó có thể thương lượng được nhiều điều kiện có lợi như vậy.
Nhưng… Anna, người phụ nữ này có ý nghĩ quá hão huyền rồi?
Lại nghĩ đến việc lên giường cùng anh?
Cô ta tưởng cô ta là ai chắc? Nữ hoàng?
Cô ta muốn người đàn ông nào, người đàn ông đó nhất định phải mài súng lao vào cô ta?
Rõ là, nực cười chết mất. Phụ nữ như cô ta, còn lâu mới là kiểu Trần Tư Khải thích.
Loại đàn bà ranh mãnh, sắc bén, khôn ranh và sắc sảo; có thể làm bạn, có thể làm đối tác kinh doanh, hợp tác làm đối thủ cạnh tranh…
Duy chỉ có làm người phụ nữ… không được!
“Loại đàn bà này còn nhàm chán hơn cả Phương Ý Hàm.”
Trần Tư Khải khẽ nhếch mép, xoa xoa huyệt thái dương, tựa đầu mệt mỏi vào ghế ngồi, chợp mắt.
Lúc đến biệt thự, đã hơn mười một giờ tối.
Anh nghĩ, chắc hẳn nhóc Tiêu Mộng cũng đã ngủ rồi.
“Cậu chủ, anh về rồi à?”
Khang Tử hiển nhiên là vẫn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách lau khẩu súng lục, lúc này anh ta lập tức đứng dậy.
“Ừ.” Trần Tư Khải đáp lời trong khi mí mắt cụp xuống, bắt đầu cởi áo vest.
“Cô ấy đã ngủ chưa?”
Tất nhiên Khang Tử biết cô ấy là đang ám chỉ ai, lập tức nói: “Dạ, hai mươi phút trước đã lên lầu, chắc đã ngủ rồi.”
“Còn vui vẻ chứ?”
Tuy rằng Trần Tư Khải vẫn luôn rũ mí mắt, nhưng Khang Tử cũng hiểu được, vui hay không vui vẫn là đang hỏi đến Tiêu Mộng.
Khang Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng hơi vui. Cô ấy đã ăn rất nhiều, ăn những mấy miếng thịt nướng, còn uống rất nhiều đồ uống.”
“Hả?” Lúc đó Trần Tư Khải mới nâng mí mắt lên, chân mày hơi nhíu lại: “Cô ấy tuổi heo sao, chỉ biết tham ăn. Cậu cũng nên quản thúc cô ấy một chút, đừng để cô ấy ăn quá nhiều, bữa tối ăn nhiều thịt như vậy dạ dày sẽ khó chịu.”
Trần Tư Khải cực ít nói chuyện đột nhiên trách mắng Khang Tử nhiều như vậy, khiến khóe miệng Khang Tử chỉ có thể giật giật.
Ủa, miệng ở trên mặt Tiêu Mộng, bụng cũng là của cô ấy, làm sao anh ta biết cô ấy nên ăn bao nhiêu.
Ngày thường, cả ngày cậu chủ không nói lời nào, giờ thì hay rồi, vì nhóc kia thật sự biến thành một bà già dài dòng.
Trần Tư Khải rửa tay và rửa mặt xong thì đi lên lầu, dĩ nhiên là Khang Tử nhìn thấy cậu chủ Trần trực tiếp đi vào phòng của nhóc Tiêu Mộng.
Trần Tư Khải rón rén đi vào phòng, không dám bật đèn vì sợ làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Tiêu Mộng, nương nhờ ánh trăng, anh ta đi đến trước giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay vén tóc Tiêu Mộng.
Nhóc ngủ rồi, miệng bĩu môi, khuôn mặt hồng hào như một đứa trẻ, đang ngủ say trong nhịp thở đều đều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT