Tiêu Mộng tò mò bò qua nhìn, sau đó thấy cái tên Anna ở trên màn hình.
Anna? (⊙_⊙) Đó chẳng phải là người phụ nữ ngoại quốc quyến rũ như lửa mà cô đã thấy ban ngày sao?
Vóc dáng rất cao, ngực rất lớn, eo rất nhỏ, mái tóc rất sexy…
Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng Anna và Trần Tư Khải thân mật ôm nhau lúc ban ngày, Tiêu Mộng lại có chút mất hứng.
Cô cầm điện thoại của Trần Tư Khải lên, thì nghe thấy Khang Tử ở bên cạnh nhắc nhở: “Này! Tôi khuyên cô đừng đụng vào đồ của cậu chủ, nếu cậu chủ nổi giận thì không ai cứu cô được đâu.”
Tiêu Mộng hờn dỗi: “Tôi là trợ lý của Sếp Trần, nghe điện thoại thay anh ấy vẫn nằm phạm vi công việc của tôi! Hừ! Tôi cứ nghe đấy, làm sao?”
Tiêu Mộng nghe điện thoại, đặt vào bên tai, dùng giọng nói ngọt nói: “Alo? Xin chào?”
Đương nhiên Anna ở bên kia hơi ngơ ngác, cô ta nghịch tóc mình trước gương, híp híp đôi mắt phượng, dứt khoát nói: “Xin chào, tôi muốn tìm Trần Tư Khải.”
Tiếng nước V của cô ta coi như không tệ.
Sao Tiêu Mộng có thể biết được, Anna là kiểu người phụ nữ tài năng, đúng là hơi ngang ngược, thế nhưng từ nhỏ đã học thuần thục ngôn ngữ của năm nước, từng luyện tập các kĩ năng chiến đấu, và còn rất am hiểu việc kinh thương. Có thể nói, Anna cũng giống như phiên bản nữ của Trần Tư Khải.
Mạnh mẽ, thông minh, lão luyện, khí phách.
“À, cô tìm Sếp Trần à, anh ấy đi tắm rồi, bao giờ anh ấy tắm xong tôi sẽ bảo anh ấy trả lời điện thoại của cô được không?”
Tiêu Mộng bị giọng điệu lạnh lùng của Anna dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn trả lời.
“Không sao, cũng không có chuyện quan trọng gì, tôi chỉ muốn xác định lại cuộc hẹn vào buổi tối. Tôi có hẹn đi ăn với Sếp Trần vào tối nay, đêm nay anh ấy sẽ ở lại chỗ của tôi. Được rồi, lát nữa tôi gọi lại cũng được. Tạm biệt.”
“Tạm biệt…” Tiêu Mộng thẫn thờ mở to hai mắt, từ từ để điện thoại di động xuống.