Em cứ thế lờ đi trái tim của Trần Tư Khải tôi sao?
Tôi sẽ không để em được như ý đâu! Không bao giờ!
Em muốn tình yêu trọn vẹn, đồng hành bên nhau với Mạc Sùng Dương, còn có kết quả hạnh phúc gì đó…
Tôi sẽ không để em được như vậy!
“Ở đây không vẽ hoa tuyết nữa, đổi đi, đổi thành bầu trời. Bầu trời trong xanh có mây trắng, những cái khác thì vẽ theo bố cục mà tôi vẽ là được. Hoàn thành cho tôi càng sớm càng tốt, đừng để người ta vừa nhìn đã nhận ra đây là ly mới.”
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Trần cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Nhân viên toát mồ hôi.
Cần gấp như vậy mà còn yêu cầu cao… may mà trả giá hấp dẫn, nếu không ai mà làm cái việc này.
Trần Tư Khải xoay bút chì trong tay, nhếch miệng cười.
Nhóc à, Mạc Sùng Dương của em mất rồi, giờ thứ ở bên em là bầu trời, cũng chính là Trần Tư Khải! Ha ha ha.
***Kết thúc phát lại*** “Đây không phải ly của mình, chắc chắn là Trần gấu xấu xa làm sai rồi…” Tiêu Mộng bĩu môi lắc đầu rồi lại lấy làm kỳ lạ: “Nhưng tại sao Trần gấu xấu xa phải làm một chiếc ly giống với chiếc ban đầu của mình?
Không nhìn kỹ thì thật sự không nhận ra đầu mối. Người này có âm mưu!”
Tiêu Mộng đột nhiên nhớ ra, ban nãy ở trên thuyền cô bị ép vứt hết mặt mũi mà nói với Trần Tư Khải rằng cô yêu anh, còn chủ động hôn anh.
Tiêu Mộng đổ mồ hôi…