Tiêu Mộng rối rắm chết mất.
Tối qua… Cái buổi tối chết tiệt… Rốt cuộc là ai ăn ai chứ?
Tiêu Mộng tức hổn hển, ngồi dậy, trợn tròn hai mắt: “Này! Mèo không ra oai, anh lại tưởng tôi là hổ bệnh chắc? Tối qua, rõ ràng là anh chạy vào phòng tôi trước, là anh sai trước! Đang yên đang lành, dựa vào đâu mà anh lại chạy vào phòng tôi? Anh đã có chủ ý xấu từ đầu rồi đúng không? Nếu anh không vào phòng tôi, tôi và anh… sẽ làm cái loại chuyện đó chắc?
Trần Tư Khải méo mặt, gật đầu như thể nghĩ ra gì đó, biểu cảm này dường như đang thừa nhận lời cô nhóc này vừa nói cực kỳ có lý, khi Tiêu Mộng tưởng rằng cuối cùng mình cũng thắng trận đấu khẩu thì Trần Tư Khải lại bình tĩnh cho cô một gậy: “Vì sao em lại không đóng cửa? Cố tình mở rộng cửa phòng? Bây giờ nghĩ lại, chắc là em cố ý mở cửa để quyến rũ tôi vào.”
(⊙o⊙) Á!
Tiêu Mộng trực tiếp hóa đá.
Không, không đóng cửa?
Không phải chứ?
Cô sẽ làm ra cái loại chuyện cực kỳ ngốc nghếch này sao?
Sự thật chứng minh, Tiêu Mộng cô, từ nhỏ đến lớn đều là người cẩu thả, dường như những chuyện hoang đường mà cô đã làm, hết cái này lại tới cái khác… Loại chuyện như không đóng cửa… thật sự là giống phong cách của cô, thế nhưng… Bây giờ cô không nhớ nổi là rốt cuộc mình có đóng cửa phòng hay không!
Ánh mắt cây ngay không sợ chết đứng của Trần Tư Khải lại khiến Tiêu Mộng mê muội lần nữa.
Dưới ánh mắt “ăn ngay nói thẳng” của Trần Tư Khải, vậy mà Tiêu Mộng lại thật sự cảm thấy tối qua mình quên không đóng cửa phòng.
Có vài người, sinh ra thì bị lừa nhưng cũng đi lừa người, còn có vài người, sinh ra thì chỉ bị lừa mà thôi, còn có vài người, sinh ra là để chuyên đi lừa người.