Đây đơn thuần là dụ hoặc!
Dụ hoặc cô phạm sai lầm!
Đôi môi mỏng như cánh hoa của anh ta, áp lại gần như thế, Tiêu Mộng thở gấp, có cảm giác lâng lâng bay bổng, hàng mi dài của cô run lên, không biết vì sao, cô cứ thế chủ động dán về phía anh ta, thở hồng hộc, thèm khát đến lạ mà hôn lấy đôi môi anh ta giống như một con thú nhỏ.
Trái tim của anh ta, điên cuồng đập thình thịch.
Cơ thể của anh ta run mạnh lên vì hành động này của cô!
Cơ thịt cả người đều đang vận động, đều đang ở biên giới cuối cùng.
Thế nhưng, anh ta cứng rắn nhịn xuống, không hề động đậy, anh ta không muốn phá hỏng cả kế hoạch vào lúc này, anh ta không thể dọa cô nhóc vừa ngây ngốc chủ động này.
Tiêu Mộng không biết rằng vì sao bản thân lại dán lên bờ môi Trần Tư Khải nhà người ta.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn đạp nước, sau khi chạm một cái vào bờ môi anh ta, cô có chút hốt hoảng choáng váng, rời khỏi đôi môi anh ta, dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn vào mắt anh ta.
Anh ta, vậy mà lại nhắm mắt! Dường như thiên thần đã ngủ say.
Lúc này, trái tim vốn loạn nhịp của Tiêu Mộng lại càng đập điên cuồng.
“Trần… Anh… Anh… Tôi…”
Lúc này Tiêu Mộng không nói được gì, nóng hầm hập, bản thân cô còn nghe thấy tiếng nói của mình dường như còn mang theo tiếng vọng.
Cô muốn nói, Trần Tư Khải, vì sao tôi lại hôn anh?
Cô muốn nói, vì sao tôi lại khó chịu như này, vì sao lại nóng như này?
Cô còn muốn nói, Trần Tư Khải, vậy mà tôi lại muốn cưỡng bức anh, làm sao đây?
Lời đã không thể nói ra, trái tim cô lại đập quá kịch liệt, cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Thậm chí, Tiêu Mộng cảm thấy, lúc này cô đã sắp chết rồi.
Khó chịu quá, khó chịu quá, loại khó chịu không thể nói thành lời.
Cô khó chịu tới mức gần như muốn biến thành bụi mịn, đến cả hiện thực cả hai người đều đang trần trụi mà cô cũng khó chịu tới mức không thể nào để ý nổi.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ càn bậy đang chạy loạn: Làm thế nào mới không khó chịu!
Tiếp đó Tiêu Mộng lại nghe theo nội tâm mình một lần nữa, chu môi, hôn lên đôi môi của Trần Tư Khải.
Wow… Khi hôn anh ta, vậy mà lại đỡ khó chịu!
Ừm… Cô muốn làm dịu cảm giác khó chịu, cô không muốn rời khỏi đôi môi anh ta.
Ăn, ăn, ăn… Tiêu Mộng không hiểu kỹ thuật hôn gì cả, cô thô bạo cắn môi người ta như đang gặm táo.
Hành động như thú nhỏ ngơ ngác này của cô triệt để kích phát thú tính của Trần Tư Khải, anh ta khẽ gầm một tiếng, dường như một con dã thú biến thành ác ma xông ra từ nơi sâu thẳm trong cơ thể anh ta, anh ta mở mắt ra, ánh mắt lóe lên, anh ta đổi khách thành chủ, ôm lấy đầu cô, giảm lục tay xuống, điên cuồng hôn Tiêu Mộng.
Nóng rực, cuồng nhiệt, mãnh liệt.
Giống như sóng trào mãnh liệt đập vào bờ, chốc lát liền cuộn trào, hoàn toàn chôn vùi ý chí của Tiêu Mộng.
Hôn quá mãnh liệt, quá mạnh mẽ, khiến cô không thể thở nổi, Tiêu Mộng ngẩng mặt lên, phát ra tiếng hừ hừ yêu kiều như mèo con.
Trần Tư Khải bị tiếng kêu vô thức này của cô kích thích tới hoàn toàn sụp đổ.
Thế nhưng, dù đã muốn điên lên, anh ta vẫn xấu tính ngậm lấy vành tai cô, thở dốc, nói: “Lần này, là em chủ động quyến rũ tôi, em nhớ đấy!”
Quyến rũ cái gì? Chủ động cái gì?
Lại cái gì mà… Tiêu Mộng mơ hồ nghe vài chữ, đầu óc vẫn rất rối loạn.
Kệ anh ta quyến rũ, chủ động cái gì chứ, bây giờ cô không để ý gì cả, cô muốn loại bỏ cái cảm khác không thoải mái khắp người lúc này! Ừ, đúng là thế!
Cánh tay non mềm của Tiêu Mộng chủ động ôm lấy cổ Trần Tư Khải, vặn vẹo thân người, tách hai chân mình ra, vòng qua eo anh ta.