Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, hai người đã tìm được chiếc cốc chuyên dùng của Trần Tư Khải.

Tiêu Mộng nhìn mác giá trên chiếc cốc, lập tức xanh mặt: “ĐMI Một cái cốc mà hơn 1 triệu 750 nghìn! Như này không phải là hố người ta sao?

Cốc nước gì chứ, làm bằng cái gì thế?

Một cái cốc làm bằng đá cẩm thạch trắng nhỏ như này mà cũng giá 1 triệu 750 nghìn sao?

Thật sự hồ người mà! Nhạn, cậu nhìn xem, cái cốc vớ vẫn này mà tận 1 triệu 750 nghìn đấy!”

Tiêu Mộng kêu gào tức giận, kéo Lam Nhạn, chỉ chiếc cốc nước mà oán giận.

Lam Nhạn tiến tới, hít sâu một hơi, kéo quần áo của Tiêu Mộng, nói thầm bên tai cô, nói: “Nhóc thối, mắt cậu để trang trí sao?

1 triệu 750 nghìn gì chứ, câu nhìn kỹ lại xem! Phía sau còn có hai số 0 nữa!”

Á!

Tiêu Mộng không dám tin, dán mắt vào chiếc cốc lần nữa, ra sức dụi mắt nhìn.

“Trời ơi!” Tiêu Mộng giật mình kêu lên.

Mắt mở thật to.

1, 10, 100, 1000, 10000…

Huhuhu, vậy mà lại là… 175 triệu!

“Đáng sợ quá! Không phải dán nhầm mác giá chứ?

Nào có chuyện cốc uống nước giá mấy trăm triệu chứ?

Thật là đáng sợ! Sợ chết mắt!”

Một nhân viên phục vụ tươi cười đi tới, giới thiệu: “Cô cầm chiếc cốc này sao?

Chiếc cốc hãng này đã thịnh hành ở nước ngoài từ mười mấy năm trước, vẫn luôn bán rất chạy.

Đương nhiên, vì vẻ ngoài của chiếc cốc này nhìn có vẻ rất phóng khoáng mà giản dị, nhưng hai người nhìn xem, chiếc mác này cực kỳ đặc biệt, người hiểu hàng hiệu vừa nhìn sẽ biết giá trị của nó.

Vì thế, người có tiền đều thích dùng chiếc cốc này.

Hai cô có muốn mua một chiếc không?”

Tiêu Mộng bĩu môi, lập tức khua tay: “Không cần, không cần, chúng tôi không cần!

Thứ đồ này có tốt hơn nữa, chúng tôi cũng không mua nỗi.

Như này rõ ràng là lãng phí tiền mài!”

Lam Nhạn kéo Tiêu Mộng sang một bên, nói thầm: “Này, sao cậu có thể không mua chứ?

Không phải cậu nói Trần Tư Khải rất biến thái, cực kỳ coi trọng cốc nước của mình sao?

Không phải cậu nói, anh ta từng vì một chiếc cốc uống nước mà đuổi việc một thư ký sao?

Giờ sao, cậu không mua, cậu muốn chờ bị anh ta đuổi việc sao?

Hay là… Cậu và anh ta đã lăn lộn trên giường tới mức không sợ anh ta giận nữa rồi?

Hahaha, khi hai người ở cùng nhau, rốt cuộc là ai chủ động thế?”

Tiêu Mộng méo mặt, vô thức trả lời: “Tôi mới không thèm chủ động!

Này, không đúng, không đúng!

Cái gì mà ai chủ động với không chủ động, về sau căn bản chúng tôi không có ở cùng nhau!

Cậu ý, cậu ý, Lam Nhạn, coi như cậu xong rồi, cậu hỏng hẳn rồi!

Chuyện gì mà cậu cũng có thể liên hệ tới chuyện giường chiếu được.”

Lam Nhạn cười giảo hoạt: “Hihi, Trần Tư Khải đẹp trai như thế, nếu là tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta, cả ngày ở bên cạnh người ta làm trợ lý gì đó, tôi không tin cậu không có cơ hội ở riêng cùng anh ta!

Nắm chắc cơ hội, cậu nên lột sạch, nhào vào Trần Tư Khải, đàn ông đẹp như anh ta, kệ anh ta có hung dữ hay không, ăn sạch trước mới là hành động thông minh.

Cậu ngốc chết đi được!”



Lam Nhạn vừa nói tới ăn sạch trai đẹp thì không nhịn được mà nhăn múi, hai mắt sáng lên vẻ mê trai.

Tiêu Mộng rụt cổ lại, trợn mắt coi thường, than thở: “Làm ơn, tôi không phải là cậu, khẩu vị của tôi không mặn như thế.

Ăn sạch Trần Tư Khải? Ghê chết đi được, tôi còn muốn sống nữa hay không?

Loại người này, tôi vẫn nên cách xa chút thì hơn.

Đúng rồi, cậu nói không sai, cái cốc này có đắt hơn nữa tôi cũng phải mua, nhỡ nào để tên Trần gấu xáu xa kia biết tôi làm vỡ chiếc cốc bảo bồi của anh ta, chắc là anh ta sẽ băm nát tôi mắt.

Tôi chỉ là tiếc tiền, 175 triệu đó!

Tôi đau đầu chết mắt!”

Lam Nhạn khẽ đảo mắt: “Cậu sợ gì chứ, không phải Trần Tư Khải vừa cho cậu một chiếc thẻ 1 tỷ 750 triệu sao?

Cậu dùng chiếc thẻ anh ta tặng cho cậu để mua cốc nước cho anh ta không phải là được rồi sao?

Ôi, lễ ông ngỗng ông, quá đẹp luôn!

Phải nói là tôi càng nghĩ càng cảm thấy Trần Tư Khải cực kỳ để tâm tới cậu đó.

Khi ăn trưa chăm sóc cậu, quản cậu y như ba cậu vậy.

Hơn nữa còn chu đáo, còn biết tặng cậu thẻ 1 tỷ 750 triệu.

Nếu bên người tôi có người đàn ông nào mà đối xử với tôi như thế, bảo tôi là trâu làm ngựa cho anh ta tôi cũng chịu!”

Tiêu Mộng cũng hơi ngây người.

Nói không cảm động thì là giả.

Khi Trần Tư Khải nói cô là bạn gái của anh ta, đương nhiên anh ta phải quản cô, khi anh ta nói cô là người phụ nữ của anh ta, đương nhiên anh ta phải thương, trái tim của cô đột nhiên đập mạnh.

Từ nhỏ tới lớn, đột nhiên nhảy ra một người đàn ông ưu tú như thế, hơn nữa còn là con rùa vàng sừng sững trên đỉnh hoàng kim, đột nhiên dính lấy cô, đối xử với cô như thế…

Ngoài kích động ra, cô còn không nhịn được mà hơi hoảng hốt, thấp thỏm bắt an.

Hồi lâu, Tiêu Mộng mới nhỏ giọng ấp úng: “Rõ ràng là tôi thích đàn anh Mạc mà…

Sao tôi có thể chấp nhận Trần gấu xấu xa nữa chứ?

Bắt cá hai tay, quá không ra gì.”

Lam Nhạn cụp mắt, than thở: “Đã bảo Tiêu Mộng cậu đầu gỗ rồi mà, ôi, không thể nói nổi với cậu.”

Cuối cùng, Tiêu Mộng run tay, quẹt thẻ, nhắn 6 số cuối số điện thoại của mình.

Vi đau lòng, đầu ngón tay còn run rấy.

Khuôn mặt không ngừng co giật như sắp khóc đến nơi.

Trời ơi, tiêu hoang quái Một chiếc cốc nước, vậy mà tận 175 triệu!

Huhuhu, trước giờ cô chưa từng tiêu nhiều tiền như này trong 1 lần!

Sau này, khi làm việc, nhất định cô sẽ cần thận từng ly từng tý, hơi sơ sót liền mắt tận 175 triệu, công việc này cũng không thể làm nỗi nữa.

“Mộng, cậu sắp ra nước ngoài rồi, hay là đi mua ít quần áo đi?

Cậu cũng không thể mặc quần áo trẻ con của cậu ra nước ngoài chứ?”

Tiêu Mộng cứ vẫn cẩn thận ôm lấy chiếc cốc nước đắt đỏ kia, giống như ôm quốc bảo vậy, mắt không nhìn ngang liếc dọc, lắc đầu: “Không mua.

Bây giờ tôi không nỡ tiêu thêm 1 đồng nào nữa.

Hơn nữa, tôi mặc cái gì cũng chả liên qua tới việc tôi ra nước ngoài, dù sao tôi cũng không ở trần là được rồi!”

“Sao có thể chứ? Cậu còn là thanh niên hiện đại yêu nước nữa không?

Cậu mặc bủn xỉn như này, mang cái dáng vẻ này ra nước ngoài không phải là khiến người nước A chúng ta mắt mặt sao?

Tốt xấu gì cũng phải có vài bộ ra dáng để mặc chứ?”

Tiêu Mộng bĩu môi: “Tôi không tin, lẽ nào người nước ngoài không mặc quần bò áo phông sao? Quần bò còn là do người phương Tây mặc trước đói!”



Cho dù Lam Nhạn có khuyên thế nào, Tiêu Mộng cũng không đi xem quần áo, cuối cùng, Lam Nhạn cũng hết cách, chỉ đành cùng ngồi xe buýt về công ty với Tiêu Mộng, sau đó Tiêu Mộng xuống xe ở bến xe buýt gần công ty.

Lam Nhạn ngồi trên xe buýt, nhìn Tiêu Mộng trịnh trọng ôm chiếc cốc 175 triệu giống như ôm con của mình, sang đường cần thận từng ly từng tý.

“Haha, cô nhóc này, đi đường cũng giống trẻ con.”

Lam Nhạn nhìn Tiêu Mộng nhảy sang bên đường đối diện, khẽ cười, lắc đầu: “Cô nhóc đơn thuần như này, nhất định đùng bị tổn thương, nhất định…”

Tiêu Mộng cầm chiếc cốc đắt đỏ lên tầng, khi rửa chiếc cốc mới trong phòng trà còn không khỏi đau lòng mãi không thôi.

“Cốc gì mà đắt thế không biết!

Coi như là mình hiểu rồi, mình và Trần gấu xấu xa nhất định là oan gia, mình có làm vỡ 10 cái cốc của người ta, chẳng qua cũng máy triệu thôi.”

Đang lẫm bẩm, chị Tố Chân lắc người đi vào: “Này, chị nói này Mộng, mua được cốc mới rồi sao?”

Chị Tố Chân nói, còn hơi không dám tin mà nhìn về phía tay của Tiêu Mộng, khi cô ta nhận ra nhãn mác đại diện cho thân phận và địa vị kia, chị Tố Chân cũng không nhịn được mà thầm hít sâu một hơi.

Trời ạ, cô nhóc này thật sự mua được một chiếc cốc đắt như này!

Cô, cô, cô giàu quá!

Đây là chiếc cốc có giá trên trời!

“Mộng, Mộng à, đây là em vừa mua mới hả?”

Tay của chị Tố Chân không khỏi run lên.

“Vâng, đúng thế.”

Tiêu Mộng bắt lực gật đầu, thở dài: “Em đen quá, cái cốc này đắt chết mát!”

“Đắt đến thế nào?” Chị Tố Chân hóng hót.

Thật ra cô ta biết rõ giá của chiếc cốc này.

“Ôi, không nhắc nữa, dù sao cũng đắt đến không tin nổi.

Nói đi nói lại, em chỉ có thể nói, coi như Tiêu Mộng chôn chân ở tập đoàn Thiên Nhắt rồi.

Số gì không biết, làm vỡ cốc của ai không được mà lại phải là cốc của cái tên xấu xa kia chứ.

Chị Tố Chân, em không nói chuyện với chị nữa, em phải mau đi pha trà mang qua đó đây.

Sáng nay tổng giám đốc Trần dùng cốc của em, chắc là anh ta cũng thấy phiền rồi.

Em đi trước đây.”

Chị Tố Chân ngây ngốc, khua tay như người máy: “Ừ, ừ, em đi trước đi.”

Sau đó chị Tố Chân chạy về phòng thư ký nhanh như tên lửa, hét lớn: “Này này! Nghe tôi nói này!

Có chuyện lớn! Biết gì chưa?

Vậy mà Tiêu Mộng lại mua được loại cốc đắt đỏ mà tổng giám đốc Trần dùng đó!

Tôi nhớ là, lần trước khi tôi thấy ở trung tâm thương mại, chiếc cốc kia đắt chết đi được, khoảng 175 triệu đó!”

Quả nhiên, khiến tắt cả các thư ký cùng hít sâu một hơi.

175 triệu đó!

Tiền lương 1 năm của nhân viên công ty họ đó!

Tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng gật đầu với nhau.

Khỏi phải nói, nhất định Tiêu Mộng chính là người tình nhỏ của tổng giám đốc Trần, bằng không một học sinh cấp 3 như cô, nhà lại còn không giàu có, cô lấy đâu ra 175 triệu chứ?

Chị Tố Chân nở nụ cười quái dị: “Thế nên, mọi người chăm sóc chị đây cho tốt đi, có nói thế nào chị đây cũng là người thân thiết nhất với Tiêu Mộng! Hừ!”

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, thầm gật đầu.

Tiếp đó, rất nhiều người chạy tới trước mặt chị Tố Chân xum xoe nịnh bợ.

Chỉ tính riêng cà phê, trên bàn chị Tố Chân đã chất đống mấy trăm gói.

Chị Tố Chân bĩu môi cười gian xảo, hahaha, cuối cùng có chỗ đứng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play