Trần Tư Khải không thể khống chế được lửa nóng trong người, không nhịn được mà lại gần, ngậm lầy vành tai cô, khẽ đưa lưỡi ra, từ từ liếm cỗ cô, vành tai cô.
Tiêu Mộng cũng nhíu mày lại, hơi ngạc nhiên.
É? Cái thứ cộm cộm dính vào sau mông mình là cái gì thế?
“Được chưa, rửa xong chưa? Anh còn rửa nữa là lột da mắt!”
Tiêu Mộng uốn éo người, bắt đầu tức giận.
Cô nghe thấy người đàn ông dính sát phía sau phát ra tiếng gầm trầm thấp giống như tiếng gầm đầy nôn nóng sốt ruột của thú dữ bị nhốt.
Sau đó, Trần Tư Khải rời khỏi người cô, rút tờ giấy đưa cho cô, để cô lau tay.
Tiêu Mộng vừa bĩu môi vừa lau tay, mặt mày không vui.
Hừ, tệ chết đi được!
Không cho cô ăn hải sâm, đến việc cô đi vệ sinh, rửa tay mà anh ta cũng làm khó cô, tức chết đi được!
“Còn bĩu môi như này nữa là tôi hôn em đấy.”
Trần Tư Khải nói.
“Hả?” Dọa cho Tiêu Mộng lập tức rụt mỏ lại, không dám bĩu môi nữa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Tư Khải, vậy mà lại phát hiện đôi mắt hẹp dài âm trầm của anh ta tràn đầy ánh lửa nóng rực!
Giống như chuẩn bị ăn thịt người vậy…
Trần Tư Khải thở dài một hơi, lần đầu tiên phát hiện bản thân cực kỳ đáng thương, muốn giữ một người phụ nữ mà mình muốn ăn sạch sẽ, nhất định phải kiên nhẫn, điều này thật sự là một loại giày vò kinh khủng khiếp mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Anh ta không biết anh ta còn có thể giữ vẻ quân tử trước mặt Tiêu Mộng được bao lâu nữa, thế nhưng anh ta đoán, anh ta tuyệt đối không thể chống đỡ được quá lâu!
Anh ta sắp phát điên vì cô rồi!
“Tiêu Mộng, em nói xem em có ngốc không?
Em nói xem, vì sao tôi không quản lý xem Lam Nhạn ăn bao nhiêu thứ mà lại chỉ quản em?”
Tiêu Mộng tức giận nói: “Đương nhiên là biết!
Vì anh nhìn tôi ăn thấy chướng mắt, anh cứ luôn cảm thấy tôi ăn rất lãng phí!
Anh cảm thấy nhìn Nhạn ăn thì vui mắt, biết ngay là anh nhỏ nhen với tôi thế mà.”
Trần Tư Khải cạn lời, hít sâu, còn kiên trì giải thích cho cô nhóc này: “Em có biết trong những thứ trưa nay chúng ta ăn, thứ nào cực kỳ bổ, dễ bị nóng trong không?
Tổ yến, hải sâm, vi cá mập, những thứ này toàn là đồ dễ nóng trong, nếu mà ăn nhiều sẽ chảy máu cam, nổi mụn trên mặt, còn dễ bị bệnh nóng trong.
Em xem những thứ trưa nay em ăn không hợp lý thế nào, không ăn chút ngũ cốc nào, rau cũng gần như không ăn, chỉ ăn mấy thứ hải sâm bào ngư dễ nóng trong, thế nên, tôi bảo em ăn rau là vì tốt cho em.
Vì hôm nay em chưa ăn ngũ cốc, thế nên tôi mua tiramisu cho em ăn cũng được.”
(@[email protected]) Tiêu Mộng nghe mà hoàn toàn ngây ngốc.
“Dễ nóng trong? Sẽ chảy máu cam? Còn nỗi mụn trên mặt?”
Cô nghỉ ngờ hỏi.
Thật ra cô đã tin lời của Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải gật đầu, duỗi tay xoa đầu Tiêu Mộng: “Thế nên, một ngày không thể ăn quá nhiều thứ gây nóng trong, khe nhỏ sông dài, nếu em thích ăn, trưa mai chúng ta lại tới ăn.”
Tiêu Mộng vừa định gật đầu, bỗng lại xị mặt ra, nghĩ tới gì đó, bĩu môi nói: “Hừ, anh đừng có lừa tôi.
Nếu đã dễ nóng trong, chảy máu cam, nổi mụn, Vậy vì sao anh còn cho Lam Nhạn ăn mãi?
Sao không thấy anh ngăn cậu ấy lại?
Anh lại lừa tôi chứ gì?”
Trần Tư Khải khẽ đẩy đầu Tiêu Mộng: “Đã bảo em ngốc mà, có lúc thật sự là ngốc tới mức làm người khác cạn lời!
Sao tôi phải quản Lam Nhạn chứ?
Cô ta là gì của tôi?
Cô ta nóng trong, chảy máu cam, nổi mụn có quan hệ gì tới tôi?
Người nên quản cô ta, phải là bạn trai của cô ta chứ?”
Tiêu Mộng sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Vậy sao anh lại quản tôi?”
Trần Tư Khải trợn mắt coi thường Tiêu Mộng: “Ai bảo em là người tôi thích chứ?
Ai bảo em là bạn gái của tôi chứ?
Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là tôi phải quản!
Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là tôi phải thương!
Cái này cũng không hiểu, em đúng là ngốc mài!”
“Tôi…” Cả người Tiêu Mộng ngây ngốc, sau đó, mặt dần dần đỏ bừng.
Ôi trời ơi, Trần gấu xấu xa nói cái gì thế, bạn gái cái gì, người phụ nữ gì chứ, khiến người khác nghe mà đỏ mặt tim loạn nhịp, ngại quá đi.
“Tôi, tôi không phải là bạn gái anh… cũng không phải là người phụ nữ của anh…”
Tiêu Mộng xấu hỗ nói nhỏ.
Trần Tư Khải liếc nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô nhóc, cười thầm, ôm lấy vai cô, đi ra khỏi nhà vệ sinh, bá đạo nói: “Chuyện sớm muộn thôi!
Trần Tư Khải tôi đã nói như thế, vậy nhất định phải là thế!”
Ra dáng gì chứ? Anh ta tưởng anh ta là hoàng đề thời cổ đại sao?
Lời anh ta nói là lời vàng ngọc sao?
Tiêu Mộng lúng túng, tiếp tục cãi lại: “Tôi không đồng ý thì mãi mãi cũng không phải.”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ đồng ý.”
“Tôi cảm thấy sẽ không có ngày đó.”
“Tôi nói có, thì nhất định sẽ có.”
“Tính cách của anh không phải là loại tôi thích.”
“Không thích cũng không sao, em có thể yêu tôi.”
… Tiêu Mộng triệt để cạn lời.
Không thích cũng không sao, em có thể yêu tôi… Lời của Trần gấu xấu xa, thật sự là… kinh điền.
Sau khi về phòng, Lam Nhạn đã no căng bụng, đang lấy tay vỗ bụng.
“ƠI Ăn no quá, Mộng, cậu tiếp tục ăn đi.”
Lam Nhạn cười với Trần Tư Khải, gắp một con bào ngư vào đĩa của Tiêu Mộng.
Trần Tư Khải gắp con bào ngư kia lên, bỏ vào trong miệng mình, sau đó lấy đũa chỉ đĩa của Tiêu Mộng giống như người lớn quản lý trẻ con, nói: “Ăn rau của em đi.”
Tiêu Mộng bĩu môi, mặt mày ấm ức: “Người ta không muốn ăn rau.”
“Ăn đi, ăn xong đĩa rau này, tôi đưa các em đi mua tiramisu.”
*“A a a a! Thật không? Tiramisu sao?
Tôi thích nhất luôn, tôi muốn tiramisu vị socolal”
Lam Nhạn lập tức kích động hoan hô.
Tiêu Mộng tức đến nghiền răng: “Ăn ăn ăn, cậu không sợ vỡ bụng sao?”
Lam Nhạn cười híp mắt lại, lắc đầu: “Cứ ăn đấy, cứ ăn đấy! Dù sao tôi cũng là loại không chê cái gì.”
Tiêu Mộng thở dài, lén liếc nhìn Trần Tư Khải, đáng ghét, đôi mắt chim ưng của tên này đang giám sát cô!
Không còn cách nào khác, ăn rau thôi.
Ăn trưa xong, Trần Tư Khải rất khách sáo mở cửa xe cho Lam Nhạn, nhưng lại cứng rắn kéo Tiêu Mộng vốn ngồi ở ghế sau lên ghế phụ lái, nhét cô vào trong xe.
“Cô Lam, cô muốn đi đâu? Chúng tôi đưa cô đi.”
Trần Tư Khải bỗng ném ra hai chữ “chúng tôi”.
*ỢI” Lam Nhạn ợ một tiếng rõ to, sau đó mới ôm đầu nói: “À, à, chắc là tới trung tâm thương mại, tôi muốn đi dạo phố với Mộng.”
Trần Tư Khải nghe thế, ánh mắt thăm dò quay ra nhìn Tiêu Mộng.
Cô lập tức gật đầu: “Ừ, ừ, đúng thế, là tôi rủ Nhạn cùng đi dạo phố.”
Trần Tư Khải nói: “Ừ, cũng được. Chắc là ngày kia ra nước ngoài rồi, em mua chút đồ cần dùng đi.”
Nói rồi, đưa một chiếc thẻ cho Tiêu Mộng.
(©[email protected]) Thẻ?
Có ý gì?
Tiêu Mộng nhăn mặt, nhìn Trần Tư Khải: “Cái này…”
Trần Tư Khải nhìn đường trước mặt, lái xe, thờ ơ nói: “Mật mã là 6 số cuối số điện thoại của em.
Cần gì thì cứ mua, tránh cho lên máy bay rồi bắt tiện.”
6 số cuối số điện thoại của cô?
Nói như thế, nghĩa là Trần gấu xấu xa đã chuẩn bị chiếc thẻ này từ sớm rồi?
“Chiếc thẻ này… Không phải, tổng giám đóc Trần, sao anh lại đưa thẻ cho tôi?”
Lam Nhạn vừa nghe thấy thẻ, lập tức trở nên hưng phần, cũng không buồn ngủ, không ợ hơi nữa, cả người dán lên phía trước, ôm lấy ghế ngồi phía trước, nghền cỗ nhòm.
“Ôi, là thẻ thấu chỉ, còn lại là loại thẻ tín dụng chứ không phải là thẻ rút tiền?”
Tiêu Mộng hung dữ lườm Lam Nhạn.
Thật là, cô đang định trả lại chiếc thẻ này, nhưng nhóc kia thì hay rồi, còn có tâm tư thảo luận xem đây là thẻ gì.
Trần Tư Khải nói: “Trong thẻ này có 1 tỷ 750 triệu, dùng trước đi.”
“Ôi, là thẻ có sẵn tiền! Siêu quá! 1 tỷ 750 triệu đó!”
Lam Nhạn sắp rớt nước miếng rồi.
Tiêu Mộng càng thêm ngạc nhiên, trợn tròn mắt, há to miệng: “Cái gì? Cái gì cơ? Trong này có 1 tỷ 750 triệu?
Nhiều tiền thế?
Nhỡ nào làm mắt thì làm sao chứ?
Tôi không lấy được, trả anh, trả anh!”
Tiêu Mộng ném thẻ về phía Trần Tư Khải, anh ta nhíu mày ném trở lại, không vui nói: “Bảo em cầm thì ngoan ngoãn cầm lấy!”
Lam Nhạn ở phía sau cực kỳ sốt ruột, vội vàng khuyên Tiêu Mộng: “Đúng thế, nhóc ngốc, bảo cậu cầm thì cậu cầm đi, tiền cũng không cắn người được! Cậu ngốc chết mát!”
Mẹ ơi, cô nhóc Tiêu Mộng này bị chập mạch à, người ta cho không tiền mà lại không cần.
Đồ ngốc! Ngốc nhát trên đời!
Cô thật sự không muốn tiêu thì có thể đưa Lam Nhạn đi tiêu cũng được, cô ta có thể dùng 1 tỷ 750 triệu này mua một chiếc xe con.
Tiêu Mộng lại nhăn mặt, bĩu môi, nói: “Sao tôi có thể lấy thẻ của anh chứ?
Tôi vẫn còn nợ anh 3.5 tỷ nữa, lại lấy của anh 1 tỷ 750 triệu, vậy không phải là tôi nợ anh tận 5 tỷ 250 triệu sao?
Tôi không cần!”
Một ngón tay của Lam Nhạn cốc mạnh lên đầu Tiêu Mộng.
Hành động này của cô ta khiến Trần Tư Khải đau lòng gần chết.
Anh ta còn không nỡ đánh cô nhóc này, vậy mà Lam Nhạn lại cốc mạnh như thế.
“Cậu ngốc lắm! Đây là 1 tỷ 750 triệu, cậu tiết kiệm chút, rồi mang 1 tỷ 750 triệu này trả cho tổng giám đốc Trần, vậy không phải là cậu chỉ nợ anh ta 1 tỷ 750 triệu thôi sao?
Đã bảo cậu ngốc mà, thật là khiến người ta phục sát đất!”
Tiêu Mộng cũng tích cực lên: “Vậy, đang yên đang lành, vì sao tôi phải lấy 1 tỷ 750 triệu của anh ta chứ?”