Tiêu Mộng quát lên đầy tự tin, giọng nói của cô quả thực đã thu hút sự chú ý của nhóm khách xung quanh, Lam Nhạn vội vàng lấy túi xách che mặt.
Một lát sau, Lam Nhạn nói: "Người đàn ông ưu tú và hoàn mỹ như Trần Tư Khải, tìm một người phụ nữ để đùa bỡn cũng là rất bình thường, cậu cũng không cần phải quá bài xích, trong trường đại học sinh viên sân khấu không phải có một đám sao? Cậu ngủ với anh ta vài đêm, có lẽ anh ta sẽ chán ghét cậu, chẳng phải cậu sẽ trả sạch ba mươi tỷ kia sao? Hơn nữa, cùng với anh ta, cậu cũng không mất mát gì, anh ta vô cùng đẹp trai, cậu hãy tự khuyên bản thân, tạm thời cho là cậu đang chơi anh ta, như vậy không phải tốt sao, nghĩ thoáng một chút đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng xoắn xuýt một hồi lâu, mới đỏ mặt nói mấy câu: "Tới, thật ra tớ rất sợ hãi, đêm đó là uống nhiều quá mới... Thật ra một chút ấn tượng tớ đều không có…Lúc anh ta hôn gần như tớ cảm thấy tớ sẽ chết mất, nào dám nghĩ đến những chuyện hạn chế khác?”
"A! Anh ta hôn cậu sao? Anh ta thật sự hôn cậu sao?”
Lam Nhạn lại kích động.
Vẻ mặt Tiêu Mộng ngây thơ: "Ừm, đúng vậy, đã hôn, ngủ cũng đã ngủ với nhau rồi, hôn thì sao?”
Soạt, soạt... Lam Nhạn Thần lật liên túc tờ tạp chỉ, cuối cùng lật đến một trang nào đó, đọc: “Có tin đồn rằng, Trần Tư Khải rất ghét hôn phụ nữ, bạn gái mà anh ta từng qua lại đều chưa từng chiếm được nụ hôn của anh ta, đây có lẽ là một thói quen của Trần Tư Khải.”
Đọc xong, Lam Nhạn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, Tiêu Mộng cũng trợn tròn mắt nhìn lại người bạn tốt của mình: “Sao vậy? Làm sao thế?”
"Cái gì mà thế nào! Trần Tư Khải căn bản là sẽ không bao giờ hôn bất kỳ người phụ nữ nào, có tin đồn rằng anh ta rất bài xích việc hôn này, vì sao anh ta lại muốn hôn cậu?”
Tiêu Mộng càng thêm ngây thơ: "Cái đó, tớ cũng không biết, việc này cậu hẳn là nên đến hỏi anh ta đi. Tớ cũng không phải con giun trong bụng anh ta.”
Đôi mắt Lam Nhạn sáng lên như kẻ trộm: “Sẽ không phải là… Anh ta thích cậu chứ?”
"Cái gì? Cậu nói đùa cái gì vậy?”
"Ha ha ha..." Lam Nhạn cũng cười như điên: "Tớ cũng nghĩ rằng đó là trò đùa cực kỳ buồn cười! Người phi phàm như Trần Tư Khải sao có thể thích một học sinh trung học, hơn nữa, cậu cùng lắm cũng chỉ có gương mặt cân đối, làm gì còn có ưu điểm nào nữa!”
Tiêu Mộng đen mặt: “Này, tớ xin cậu, rốt cuộc cậu là bạn của ai? Tơ nghi ngờ cậu nhận được tiền thưởng của tên xấu xa Trần Tư Khải kia, nên mới khen anh ta để đả kích tớ đúng không?”
Lam Nhạn thầm thì: "Chẳng qua tớ chỉ là đang nói sự thật thôi…”
"Nói thật cái cọng lông…”
Tiêu Mộng nâng cằm lên, khuôn mặt khó chịu.
Nói thế nào, tớ cũng là một cô gái trẻ xinh đẹp thế hệ 9x!”
Nói thế nào, tớ cũng là một thế hệ mới sẽ tiến vào trường đại học!
Nói thế nào, tớ cũng là thanh niên trẻ có chí khí…
Còn anh ta thì sao? Anh ta thì sao?
Anh ta là một công dân giảo hoạt, già đến mức đầu nổi bong bóng!
CHƯƠNG 10: ĐỀU ĐÃ NGỦ QUA
Tiêu Mộng quát lên đầy tự tin, giọng nói của cô quả thực đã thu hút sự chú ý của nhóm khách xung quanh, Lam Nhạn vội vàng lấy túi xách che mặt.
Một lát sau, Lam Nhạn nói: "Người đàn ông ưu tú và hoàn mỹ như Trần Tư Khải, tìm một người phụ nữ để đùa bỡn cũng là rất bình thường, cậu cũng không cần phải quá bài xích, trong trường đại học sinh viên sân khấu không phải có một đám sao? Cậu ngủ với anh ta vài đêm, có lẽ anh ta sẽ chán ghét cậu, chẳng phải cậu sẽ trả sạch ba mươi tỷ kia sao? Hơn nữa, cùng với anh ta, cậu cũng không mất mát gì, anh ta vô cùng đẹp trai, cậu hãy tự khuyên bản thân, tạm thời cho là cậu đang chơi anh ta, như vậy không phải tốt sao, nghĩ thoáng một chút đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng xoắn xuýt một hồi lâu, mới đỏ mặt nói mấy câu: "Tới, thật ra tớ rất sợ hãi, đêm đó là uống nhiều quá mới... Thật ra một chút ấn tượng tớ đều không có…Lúc anh ta hôn gần như tớ cảm thấy tớ sẽ chết mất, nào dám nghĩ đến những chuyện hạn chế khác?”
"A! Anh ta hôn cậu sao? Anh ta thật sự hôn cậu sao?”
Lam Nhạn lại kích động.
Vẻ mặt Tiêu Mộng ngây thơ: "Ừm, đúng vậy, đã hôn, ngủ cũng đã ngủ với nhau rồi, hôn thì sao?”
Soạt, soạt... Lam Nhạn Thần lật liên túc tờ tạp chỉ, cuối cùng lật đến một trang nào đó, đọc: “Có tin đồn rằng, Trần Tư Khải rất ghét hôn phụ nữ, bạn gái mà anh ta từng qua lại đều chưa từng chiếm được nụ hôn của anh ta, đây có lẽ là một thói quen của Trần Tư Khải.”
Đọc xong, Lam Nhạn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, Tiêu Mộng cũng trợn tròn mắt nhìn lại người bạn tốt của mình: “Sao vậy? Làm sao thế?”
"Cái gì mà thế nào! Trần Tư Khải căn bản là sẽ không bao giờ hôn bất kỳ người phụ nữ nào, có tin đồn rằng anh ta rất bài xích việc hôn này, vì sao anh ta lại muốn hôn cậu?”
Tiêu Mộng càng thêm ngây thơ: "Cái đó, tớ cũng không biết, việc này cậu hẳn là nên đến hỏi anh ta đi. Tớ cũng không phải con giun trong bụng anh ta.”
Đôi mắt Lam Nhạn sáng lên như kẻ trộm: “Sẽ không phải là… Anh ta thích cậu chứ?”
"Cái gì? Cậu nói đùa cái gì vậy?”
"Ha ha ha..." Lam Nhạn cũng cười như điên: "Tớ cũng nghĩ rằng đó là trò đùa cực kỳ buồn cười! Người phi phàm như Trần Tư Khải sao có thể thích một học sinh trung học, hơn nữa, cậu cùng lắm cũng chỉ có gương mặt cân đối, làm gì còn có ưu điểm nào nữa!”
Tiêu Mộng đen mặt: “Này, tớ xin cậu, rốt cuộc cậu là bạn của ai? Tơ nghi ngờ cậu nhận được tiền thưởng của tên xấu xa Trần Tư Khải kia, nên mới khen anh ta để đả kích tớ đúng không?”
Lam Nhạn thầm thì: "Chẳng qua tớ chỉ là đang nói sự thật thôi…”
"Nói thật cái cọng lông…”
Tiêu Mộng nâng cằm lên, khuôn mặt khó chịu.
Nói thế nào, tớ cũng là một cô gái trẻ xinh đẹp thế hệ 9x!”
Nói thế nào, tớ cũng là một thế hệ mới sẽ tiến vào trường đại học!
Nói thế nào, tớ cũng là thanh niên trẻ có chí khí…
Còn anh ta thì sao? Anh ta thì sao?
Anh ta là một công dân giảo hoạt, già đến mức đầu nổi bong bóng!
CHƯƠNG 10: ĐỀU ĐÃ NGỦ QUA
Tiêu Mộng quát lên đầy tự tin, giọng nói của cô quả thực đã thu hút sự chú ý của nhóm khách xung quanh, Lam Nhạn vội vàng lấy túi xách che mặt.
Một lát sau, Lam Nhạn nói: "Người đàn ông ưu tú và hoàn mỹ như Trần Tư Khải, tìm một người phụ nữ để đùa bỡn cũng là rất bình thường, cậu cũng không cần phải quá bài xích, trong trường đại học sinh viên sân khấu không phải có một đám sao? Cậu ngủ với anh ta vài đêm, có lẽ anh ta sẽ chán ghét cậu, chẳng phải cậu sẽ trả sạch ba mươi tỷ kia sao? Hơn nữa, cùng với anh ta, cậu cũng không mất mát gì, anh ta vô cùng đẹp trai, cậu hãy tự khuyên bản thân, tạm thời cho là cậu đang chơi anh ta, như vậy không phải tốt sao, nghĩ thoáng một chút đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng xoắn xuýt một hồi lâu, mới đỏ mặt nói mấy câu: "Tới, thật ra tớ rất sợ hãi, đêm đó là uống nhiều quá mới... Thật ra một chút ấn tượng tớ đều không có…Lúc anh ta hôn gần như tớ cảm thấy tớ sẽ chết mất, nào dám nghĩ đến những chuyện hạn chế khác?”
"A! Anh ta hôn cậu sao? Anh ta thật sự hôn cậu sao?”
Lam Nhạn lại kích động.
Vẻ mặt Tiêu Mộng ngây thơ: "Ừm, đúng vậy, đã hôn, ngủ cũng đã ngủ với nhau rồi, hôn thì sao?”
Soạt, soạt... Lam Nhạn Thần lật liên túc tờ tạp chỉ, cuối cùng lật đến một trang nào đó, đọc: “Có tin đồn rằng, Trần Tư Khải rất ghét hôn phụ nữ, bạn gái mà anh ta từng qua lại đều chưa từng chiếm được nụ hôn của anh ta, đây có lẽ là một thói quen của Trần Tư Khải.”
Đọc xong, Lam Nhạn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, Tiêu Mộng cũng trợn tròn mắt nhìn lại người bạn tốt của mình: “Sao vậy? Làm sao thế?”
"Cái gì mà thế nào! Trần Tư Khải căn bản là sẽ không bao giờ hôn bất kỳ người phụ nữ nào, có tin đồn rằng anh ta rất bài xích việc hôn này, vì sao anh ta lại muốn hôn cậu?”
Tiêu Mộng càng thêm ngây thơ: "Cái đó, tớ cũng không biết, việc này cậu hẳn là nên đến hỏi anh ta đi. Tớ cũng không phải con giun trong bụng anh ta.”
Đôi mắt Lam Nhạn sáng lên như kẻ trộm: “Sẽ không phải là… Anh ta thích cậu chứ?”
"Cái gì? Cậu nói đùa cái gì vậy?”
"Ha ha ha..." Lam Nhạn cũng cười như điên: "Tớ cũng nghĩ rằng đó là trò đùa cực kỳ buồn cười! Người phi phàm như Trần Tư Khải sao có thể thích một học sinh trung học, hơn nữa, cậu cùng lắm cũng chỉ có gương mặt cân đối, làm gì còn có ưu điểm nào nữa!”
Tiêu Mộng đen mặt: “Này, tớ xin cậu, rốt cuộc cậu là bạn của ai? Tơ nghi ngờ cậu nhận được tiền thưởng của tên xấu xa Trần Tư Khải kia, nên mới khen anh ta để đả kích tớ đúng không?”
Lam Nhạn thầm thì: "Chẳng qua tớ chỉ là đang nói sự thật thôi…”
"Nói thật cái cọng lông…”
Tiêu Mộng nâng cằm lên, khuôn mặt khó chịu.
Nói thế nào, tớ cũng là một cô gái trẻ xinh đẹp thế hệ 9x!”
Nói thế nào, tớ cũng là một thế hệ mới sẽ tiến vào trường đại học!
Nói thế nào, tớ cũng là thanh niên trẻ có chí khí…
Còn anh ta thì sao? Anh ta thì sao?
Anh ta là một công dân giảo hoạt, già đến mức đầu nổi bong bóng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT