Lý Dao Lâm khoanh tay đứng nhìn chính là nhát dao cuối cùng đánh vào tòa thành bằng rơm của Lâm Nhược Lan, trước khi cô ấy tìm Lý Dao Lâm nói rõ, trong lòng đã có ý niệm muốn chết.

Cho nên Lâm Nhược Lan vô cùng ác liệt! Là không cam lòng! Là tràn đầy oán hận!

Cô ấy không phải chỉ hận Lý Dao Lâm, cô còn hận kẻ cưỡng gian, hận những học sinh độc ác ở trường học kia, hận cả cái xã hội lạnh nhạt thối rữa!

Lâm Nhược Lan thông qua Lý Dao Lâm mà thông suốt thế giới này, vì vậy mới vừa rồi Tô Hòa mới biểu diễn tàn nhẫn như vậy trong trích đoạn.

Một cô gái mười bảy tuổi dốc hết toàn lực để tuyên chiến với thế giới này, dùng cái chết của mình để mà tuyên chiến, cô nên khoa trương như vậy, khoe khoang như vậy, không chút kiêng nể!

Trương Kính Chi sau khi nghe được nhận xét của Tô Hòa về Lâm Nhược Lan, ông đã yên lặng rất lâu không đáp.

"Cô đã cho nhân vật này một linh hồn rất cao cấp." Trương Kính Chi nói rất trịnh trọng.

Mỗi người đều có góc độ nhìn và hiểu của mình, Trương Kính Chi cảm thấy sự thấu hiểu của Tô Hòa đã vượt qua cả tác giả của nguyên tác.

Nhớ tới năm năm trước Lâm Nhiễm diễn xuất hồ đồ, nhớ đến dáng vẻ gỗ mục không thể khắc khi đó, Trương Kính Chi quả thực không nhịn được.

Hắn hỏi, "Sao cô lại đột nhiên thông suốt? Trước kia không phải đang mặt liệt êm đẹp sao? Ai mở mang ra cho cô?"

Tô Hòa liếc mắt nhìn Trương Kính Chi, lời nói ra hết sức độc mồm, "Dù sao cũng không phải ngài!"

"..." Trương Kính Chi.

Trương Kính Chi một hơi thở không thông, thiếu chút nữa là khạc ra một bụm máu.

Trầm Ngạn Lâm thấy vậy vội vàng đưa cho Trương Kính Chi một li nước, hắn bất đắc dĩ nhìn Tô Hòa một cái.

Tiếp thu được tín hiệu của Trầm Ngạn Lâm, Tô Hòa mặt liệt không thành thật nói xin lỗi, "A, xin lỗi, không ngờ ngài không chịu nổi sự thật, lần sau tôi sẽ chú ý!"

"..." Trương Kính Chi.

"..." Trầm Ngạn Lâm.

-

Mặc dù Trầm Ngạn Lâm bảo Tô Hòa trở về đợi tin tức, nhưng có thể nhìn ra hắn rất hài lòng với biểu diễn của Tô Hòa.

Nhìn khắp giới giải trí, có thể vừa thích hợp với bề ngoài của Lâm Nhược Lan, vừa có thể diễn ra cái dạng phách lối, phản nghịch kia của cô ấy, không có nhiều người, không ai có thể hợp với nhân vật này hơn Tô Hòa.

Quả nhiên buổi tối hôm đó, Linda liền nhận được điện thoại của Trầm Ngạn Lâm, đối phương thông báo rằng Tô Hòa đã thử vai thành công, muốn Tô Hòa dành thời gian quay phim.

Đây là bộ phim đầu tiên của Trầm Ngạn Lâm, yêu cầu của hắn rất cao, không được chen thêm bộ phim khác vào.

Phim khác sẽ làm phân tán tinh lực của diễn viên, một bộ phim điện ảnh tốt cần diễn viên dốc toàn tâm toàn ý vào.

Bây giờ Tô Hòa mới vừa nổi lên, công ty quản lý thừa dịp vội vàng nhận vài bộ phim.

Công ty quản lý không phải cơ quan từ thiện, họ chỉ nhìn thấy lợi ích, cũng may đều bị Linda mạnh mẽ từ chối.

Linda cũng không cho Tô Hòa nhận phim bừa, cô dựa theo thời gian Trầm Ngạn Lâm đưa ra, chỉ cho Tô Hòa nhận một chương trình nghệ thuật rất hot, bảo Tô Hòa đến cà mặt.

Nếu như là trước kia Linda sẽ đồng ý với sắp xếp của công ty quản lý, nhưng cô đã bị câu "Chị có muốn quay lại đỉnh cao hay không?" của Tô Hòa thuyết phục.

Linda lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cô không cam lòng phấn đầu nhiều năm chỉ đổi lại kết quả như vậy, cô thấy trên người Tô Hòa có một loại hi vọng.

Bây giờ tiềm lực thành công của Tô Hòa là sao sáng trời ban, chỉ cần Tô Hòa cố gắng đủ, hơn nữa còn có Linda ở phía sau tác động.

Giới giải trí nhất định sẽ có chỗ đứng của họ!

Linda muốn tìm cho Tô Hòa rất nhiều chương trình thích hợp, còn lại là do Tô Hòa tự mình chọn.

Tô Hòa bây giờ đang bạo hồng, nhận được rất nhiều lời mời của các chương trình, Linda đem từng chương trình đặt lên mặt bàn cho Tô Hòa xem.

Cuối cùng, Tô Hòa chọn một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play