Tô Hòa và Viên Thần lúc biểu diễn không hề xuất hiện vấn đề gì, chỉ là bọn họ còn cần phải kết hợp với bên ánh sáng và vũ đạo, nên thời gian tập luyện vẫn rất khẩn trương.

Tô Hòa chỉ có một ngày rưỡi để luyện tập, bốn giờ chiều hôm sau là phải thu hình tiết mục chính thức.

Lúc nghỉ ngơi, Tô Hòa ngồi ở ghế salon trong đài truyền hình.

Nơi này ánh sáng vô cùng tốt, miệng cô ngậm ống hút để hút nước dưa hấu, lười biếng dựa vào ghế salon, mắt khép hờ, tựa như ngủ nhưng không phải ngủ.

Lúc Tô Hòa đang híp mắt hưởng thụ, tiếng bước chân từ xa truyền lại.

Tô Hòa mở mắt ra, một bóng đen vừa vặn che phủ, cô ngước mắt lên xem thử.

Đó là một nam nhân cao lớn, anh tuấn, hắn ăn mặc rất khiêm tốn, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng người cao ngất phát ra một loại khí chất khó có thể diễn tả thành lời.

Tô Hòa đối mặt với nam nhân nọ, cô còn lười biếng ngậm ống hút, ưu nhã hút nước uống.

Nam nhân mở miệng trước, hắn chậm rãi giới thiệu bản thân, "Tôi là Trầm Ngạn Lâm."

Nhìn bàn tay phải thon dài mà đối phương chìa ra, Tô Hòa nhả ống hút trong miệng ra, cô ngồi thẳng lên một chút, sau đó bắt tay với người đàn ông đó.

"Tôi biết anh." Tô Hòa nói một câu, sau đó thiêu mi hỏi ngược lại, "Tìm tôi có chuyện?"

Trầm Ngạn Lâm là nam diễn viên có lực ảnh hưởng nhất Hoa quốc, cũng được gọi là Hoa quốc chi quang (Ánh sáng của Hoa Quốc).

Diễn viên Châu Á có thể chen chân vào Hollywood không nhiều, Trầm Ngạn Lâm chính là một trong số đó, hơn nữa còn rất thành công.

Không ngờ Tô Hòa lại phản ứng như vậy, Trầm Ngạn Lâm nhất thời ngẩn ra.

Tô Hòa không rảnh nói nhảm, câu hàn huyên duy nhất chính là "Tôi biết anh", tiếp theo chính là câu hỏi thẳng thắn.

"Cô là diễn viên?" Trầm Ngạn Lâm nhìn kịch bản bên cạnh Tô Hòa, phía trên in tên chương trình 《 Nhất xuất hảo hí 》.

Trần Ngạn Lâm hỏi, "Cô tham gia 《 nhất xuất hảo hí 》?"

Hắn thật sự không nhận ra Tô Hòa, giới giải trí hàng năm đều xuất hiện vô số diễn viên mới, hơn nữa chiến trường hôm nay của Trầm Ngạn Lâm là Hollywood, rất ít chú ý đến tân sinh diễn viên.

"Ừ." Tô Hòa lại ngậm lấy ống hút, cô thuận miệng đáp một tiếng.

Sau khi chắc chắn Tô Hòa là diễn viên, Trầm Ngạn Lâm mở miệng, "Tôi có một bộ phim đang tuyển diễn viên, nếu cô có hứng thú thì có thể đến thử sức, tôi cảm thấy bề ngoài của cô rất thích hợp."

"Nếu không phải tôi biết anh, anh giải thích như vậy, ha, tôi sẽ nghĩ là anh định quy tắc ngầm với tôi." Tô Hòa lười biếng liếc Trầm Ngạn Lâm một cái.

"..." Trầm Ngạn Lâm.

Trầm Ngạn Lâm bật cười, "Xin lỗi, lần đầu tiên tôi chọn diễn viên, cho nên nghiệp vụ không chuyên nghiệp."

"Thời gian, địa điểm thử sức." Tô Hòa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Tôi sắp phải tập luyện rồi."

Thấy Tô Hòa không có thời gian nói chuyện, Trầm Ngạn Lâm hỏi, "Cô tên gì? Tôi liên lạc với người quản lý của cô vậy, thuận tiện có thể lấy số điện thoại của người quản lý cô không?"

"Tôi là Lâm Nhiễm." Tô Hòa đọc số điện thoại của mình, cô không mang điện thoại di động, cũng không biết số điện thoại của Linda.

Sau khi Trầm Ngạn Lâm ghi nhớ dãy số, cười nói với Tô Hòa, "Hy vọng chúng ta hữu duyên hợp tác."

"Hy vọng vậy." Tô Hòa đứng lên, "Tôi đi tập luyện đây."

Tô Hòa vừa nói xong, trợ lý đã chạy đến gọi cô tới phòng tập.

Nhìn bóng lưng Tô Hòa rời đi, Trầm Ngạn Lâm không nhịn được khen một câu, gương mặt này thật sự là cơm mà tổ sư gia thưởng cho!

Giới giải trí không thiếu diễn viên dung mạo xuất chúng, nhưng cốt cách mỹ nhân không nằm ở lớp da bên ngoài, khí khái chính là toát ra từ tận trong cốt tủy.

Cũng chính là khi mọi người nói có duyên với ống kính, bá đạo, xinh đẹp.

Ban đầu Lâm Nhiễm được đại đạo diễn chọn trúng, cũng là nhờ vào một tấm dung nhan thiên phú như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play