Biết Tần Tranh Vanh đang sỉ vả mình, Lý Hướng Mạnh mặt đầy tức giận cũng dần xanh mét.

Những đồng nghiệp khác cũng sẽ không tự nhiên giúp Lý Hướng Mạnh nói chuyện vào lúc này, trước kia bọn họ cũng không tín nhiệm năng lực của Tô Hòa.

Nhưng bây giờ bọn họ không hề nghi ngờ.

Ai có thể kiếm tiền cho bọn họ, bọn họ dĩ nhiên sẽ nghiêng về phía người đó, cho nên ai cũng đang chờ xem Lý Hướng Mạnh bị cười nhạo.

Hôm nay người chủ trì cuộc họp là Tô Hòa, những thành viên khác trong ban quản trị chẳng qua là tới nghe báo cáo, vì vậy Tô Hòa là người cuối cùng đến.

Khi Tô Hòa mở cửa phòng họp ra, tất cả thành viên ban quản trị đều quay sang nhìn.

Tô Hòa mặc trên người âu phục nữ, cắn may gọn gàng khiến cô càng thêm già dặn, ngũ quan diễm lệ, khí thế cường đại cố gắng được đè nén xuống vài phần.

Bất kì ai nhìn thấy Tô Hòa, cảm nhận đầu tiên không phải là xinh đẹp, mà là khí chất.

Có năng lực thành thục, nhan sắc trị là làm nền.

Trước ánh nhìn soi mói của họ, Tô Hòa chậm rãi đi vào.

"Trước khi vào cuộc họp, tôi muốn chiếm của mọi người mấy phút, giải quyết vấn đề còn sót lại của cuộc họp hội đồng quản trị trước đó." Tô Hòa sau khi đứng vững, cô theo thói quen quét mắt một vòng.

Cuối cùng, Tô Hòa đưa ánh mắt hướng về phía Lý Hướng Mạnh, cô cười nhẹ một tiếng, "Chú Lý, đánh cược lần trước của chúng ta chú còn nhớ không?"

Lý Hướng Mạnh bị điểm tên giống như bị tát một bạt tai, ở trước mặt nhiều người như vậy, Tô Hòa không hề nể mặt hắn, khiến cho mặt mũi hắn đau rát.

"Nhớ." Lý Hướng Mạnh cố nén giận nói.

Tô Hòa không nói lời nào, chỉ cười nhìn Lý Hướng Mạnh.

Thấy Tô Hòa còn cố ý muốn nghe lời xin lỗi của hắn, giọng Lý Hướng Mạnh cứng rắn, giống như là người khác đang thiếu nợ hắn tám trăm vạn, "Cháu gái thật có bản lĩnh, là tôi thua."

"Chú Lý, lời này không giống như đang khen tôi." Tô Hòa nhìn chằm chằm Lý Hướng Mạnh, con ngươi cô mang theo ranh mãnh, "Lần trước cược rằng nếu tôi thua, tôi phải tự nhận trách nhiệm từ chức."

Những đồng nghiệp khác cảm thấy lần đánh cược này không công bằng, Tô Hòa thua phải rời khỏi Tần thị, Lý Hướng Mạnh thua chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi.

Thái độ của hắn hoàn toàn không giống như xin lỗi, ban quản trị cũng cảm thấy Lý Hương Mạnh đang qua loa lấy lệ.

"Tôi nghe cũng không thấy giống đang khen, Lý đổng, rộng rãi đi."

"Đánh cược là đánh cược, Lý đổng, thái độ này của anh không đúng."

Cũng có vài thành viên trong ban quản trị.

"Được rồi, trong lòng Hướng Mạnh hiểu rõ năng lực của Dung Dung."

"Tôi thấy hay thôi đi, người một nhà không nói hai lời, họp trước đi."

Chỉ là câu nào cũng khiến Lý Hướng Mạnh phải hoàn toàn ngượng nghịu, hắn giống như là đang bị nướng trên lửa, sắc mặt xanh trắng đan xen.

Sống hơn năm mươi năm, lần đầu tiên Lý Hướng Mạnh cảm thấy mất mặt như vậy.

Tô Hòa tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Hướng Mạnh, "Được, vậy họp trước đi, chú Lý có thể thừa nhận tôi làm Tổng giám đốc tốt, trước kia khi ban quản trị đến công ty, tôi còn nghĩ mọi người chưa phục đó."

Lời này của Tô Hòa khiến cho mọi người ở đó đều vô cùng đỏ mặt, lần trước bọn họ đến đích thực là muốn hưng sư vấn tội, ai có thể ngờ Tô Hòa lại có thể thắng một ván cờ lớn như vậy.

Cũng may Tô Hòa không hề tiếp tục sỉ vả ban quản trị, cô bắt đầu nội dung cuộc họp, ban quản trị cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Lý Hướng Mạnh sắc mặt u ám, bị Tô Hòa vả mặt như vậy, hắn có một loại cảm giác không ngóc đầu lên được, cả buổi họp không nói một lời.

Thấy Tô Hòa gặm sạch đống xương già của Lý Hướng Mạnh, Tần Tranh Vanh không nhịn được bật cười, lần này xem chừng không ai dám nháo như vậy lần nữa đâu.

Tần Tranh Vanh không khỏi thừa nhận, Tô Hòa rất có thủ đoạn quản lý công ty, giao Tần thị cho cô, hắn rất an tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play