Tần Trăn Trăn bị Tần Tranh Vanh đánh, khắp người đều bị thương, trên quần áo loang lổ vết máu.

Lý Uyển Linh nhìn vết thương trên người Tần Trăn Trăn, bà ta không nhịn được trách Tần Tranh Vanh.

"Ba con thiệt là, sao lại ra tay độc ác như vậy?" Lý Uyển Linh nhìn sắc mặt Tần Trăn Trăn không tốt, bà ta lo lắng hỏi, "Sao rồi? Có muốn uống hai viên thuốc giảm đau không?"

Bây giờ Tần Tranh Vanh đang rất bực bội, Lý Uyển Linh không dám đưa Tần Trăn Trăn đến bệnh viện.

Hơn nữa để cho người khác nhìn thấy vết thương này, bà ta làm sao giải thích với họ được? Lý Uyển Linh không thể bỏ người kia, cũng không muốn người khác biết tình cảnh ở nhà của Tần Trăn Trăn.

"Mẹ, con đau bụng." Vẻ mặt Tần Trăn Trăn thống khổ, cô ta ôm bụng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Ba đánh bụng con hả?" Lý Uyển Linh vội vàng kiểm tra.Lý Uyển Linh vén áo Tần Trăn Trăn lên, không hề nhìn thấy vết thương nào.

Chỉ là thống khổ trên mặt Tần Trăn Trăn không có vẻ giả tạo, cô ta nắm cánh tay Lý Uyển Linh, ngũ quan dần vặn vẹo.

"Bụng con thật sự rất đau." Trên mặt Tần Trăn Trăn đầy mồ hôi lạnh, huyết sắc trên môi cũng tan hết.

-

Tô Hòa và Tần Tranh Vanh vừa nói chuyện xong, đã nghe thấy tiếng Lý Uyển Linh the thé thúc giục người làm kêu xe cứu thương.

"Chuyện gì?" Tần Tranh Vanh đi từ thư phòng ra, mặt đầy lo lắng, trầm giọng hỏi Lý Uyển Linh.

"Trên người Trăn Trăn ra rất nhiều máu." Lý Uyển Linh nức nở oán trách Tần Tranh Vanh, "Đều tại anh, nó là một đứa con gái, anh còn cầm roi đánh nó."

Tần Tranh Vanh nhíu mày một cái, hắn cũng không khỏi lộ vẻ mặt lo lắng, sau đó đi vào phòng Tần Trăn Trăn.

Lý Uyển Linh lại thúc giục người làm một tiếng, rồi đi vào phòng với Tần Tranh Vanh.

Tô Hòa vốn nghĩ là Tần Trăn Trăn đang diễn, chờ đến khi cô vào phòng Tần Trăn Trăn, mới phát hiện đối phương thật sự rất khổ sở.

Tần Trăn Trăn đau đến cả người run lẩy bẩy, cô ta ôm bụng nằm co ro trên giường, rúc người thành một cục, trong miệng không ngừng kêu đau, nước mắt khiến cho ga trải giường ướt một mảng nhỏ.

Tô Hòa vừa đi vào, liền nhanh mắt phát hiện vết đỏ giữa hai chân Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn hôm nay mặc một chiếc quần nhạt màu, vết máu thấm ra lấm tấm.

Nhìn thấy vết máu, Tô Hòa nhướng mày một chút.

A, không phải mang thai chứ?

Quả nhiên Tô Hòa không đoán lầm, sau khi Tần Trăn Trăn đưa đến bệnh viện, liền được chẩn đoán có thai hai tháng.

Tần Trăn Trăn cũng không bị sảy thai, chỉ là có dấu hiệu sinh non.

Sau khi kiểm tra xong, đi ra ngoài, sắc mặt Tần Tranh Vanh tái xanh, nhưng kiêng kị nơi này là bệnh viện, hắn cũng không nổi giận, chỉ hung hằng lườm Lý Uyển Linh.

Lý Uyển Linh bị Tần Tranh Vanh trừng liền chột dạ, bà ta cũng không ngờ Tần Trăn Trăn sẽ mang thai.

Kinh nguyệt của Tần Trăn Trăn không giống người khác, những cô gái khác đều là mỗi tháng một lần kinh nguyệt, nhưng Tần Trăn Trăn lại là nửa năm một lần.

Lý Uyển Linh đã từng đưa Tần Trăn Trăn đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không sao, kỳ kinh nguyệt mỗi người đều khác nhau, chỉ cần có quy luật thì không thành vấn đề.

Nếu kỳ kinh nguyệt giống như những cô gái khác, Tần Trăn Trăn cũng sẽ không để đến bây giờ mới biết mình mang thai.

"Đứa nhỏ này là sao?" Sắc mặt Tần Tranh Vanh âm trầm, hắn hỏi.

Lý Uyển Linh ngập ngừng nói, "Em cũng không biết, hôm nay em cũng mới biết chuyện này."

"Bà được lắm!" Hàn sương giăng đầy mặt Tần Tranh Vanh, trong miệng hắn nặn ra một câu, "Bà là người mẹ như vậy sao?" 

Lý Uyển Linh bị Tần Tranh Vanh mắng, không còn cách nào khác, chỉ biết cúi đầu không đáp.

"Chờ nó tỉnh, hỏi rõ cho tôi chuyện gì xảy ra!" Âm thanh Tần Tranh Vanh mặc dù nhỏ, nhưng bên trong tràn đầy lửa giận, "Cả ngày khiến người khác phải dọn dẹp giúp mình, nếu sau này nó còn như vậy thì đừng mang họ Tần nữa."

Quăng ra một câu tàn nhẫn, Tần Tranh Vanh đen mặt rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play