Sau khi Tô Hòa tra ra chuyện giả sổ sách, chuyện này rất nhanh liền truyền tới tai Tần Tranh Vanh.
Sau khi Tần Tranh Vanh biết chuyện này, đầu tiên gọi cho Tô Hòa một cuộc điện thoại, kêu cô trở về bàn bạc chuyện này.
Tô Hòa cũng không gấp gáp trở về, dù sao bây giờ người gấp nhất cũng không phải cô.
Tô Hòa trở lại Tần gia, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
"Tần Dung, Tần Dung! Ông suốt ngày treo Tần Dung ở bên miệng! Tôi cũng là con gái của ông, sao ông không nhìn thấy điểm tốt của tôi?"
"Tôi cũng biết ông coi thường tôi, ông chê tôi không có tiền đồ, ban đầu không hề muốn sinh ra tôi? Có bản lĩnh thì ông đánh chết tôi đi!"
Giọng nói sắc nhọn của Tần Trăn Trăn mang đầy ủy khuất và không cam lòng.
Thấy Tần Trăn Trăn một chút ý nhận sai cũng không có, sắc mặt Tần Tranh Vanh xanh mét khó coi, hắn cắn răng nói, "Hôm nay tôi đánh chết cô, đỡ cho cô ra ngoài khiến tôi xấu mặt."
Tần Tranh Vanh cầm roi mây lên quất về phía Tần Trăn Trăn, trong lòng hắn đang phát giận, cho nên hạ thủ không hề lưu tình.
Mỗi một lần cây roi đánh xuống, sau lưng Tần Trăn Trăn lập tức tăng thêm một vệt máu.
Tô Hòa ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc thét chói tai của Tần Trăn Trăn, âm thanh khuyên bảo của Lý Uyển Linh, cùng với tạp âm đồ sứ bị đánh đổ.
Phòng khách loạn thành một mảng, trừ Lý Uyển Linh ra, lúc này không ai dám đến khuyên Tần Tranh Vanh.
Lúc Tô Hòa đi vào, trên người Tần Trăn Trăn đã bị đánh mấy roi.
Chỉ là Tần Tranh Vanh xuống tay vẫn biết nặng nhẹ, hắn cũng tránh được những chỗ nguy hiểm, chỉ đánh vào bắp đùi và lưng của Tần Trăn Trăn.
"Ba." Tô Hòa kêu Tần Tranh Vanh một tiếng.
Nhìn thấy Tô Hòa đi vào, trong con ngươi của Tần Trăn Trăn bắn ra hận ý tán loạn, "Đều tại chị..."
Không đợi Tần Trăn Trăn nói xong, Tần Tranh Vanh lại quất cô ta một roi, "Bản thân làm sai, cô còn muốn đổ lên đầu người khác?"
Tần Trăn Trăn bị quất liền kêu thét lên một tiếng, cô ta che sau lưng, ánh mắt đỏ tươi tràn đầy tia máu, tương phản hoàn toàn với gương mặt đầy lạnh nhạt của Tô Hòa.
Tần Tranh Vanh càng nhìn Tần Trăn Trăn càng cảm thấy cô ta không có tiền đồ, ngực hắn phập phồng hai cái, hét lên với Lý Uyển Linh, "Đuổi nó về phòng, đừng để tôi nhìn thấy nó."
Lý Uyển Linh thấy sắc mặt Tần Tranh Vanh rất kém, bà ta cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể kéo Tần Trăn Trăn đi.
"Đi, về phòng với mẹ." Lý Uyển Linh nhỏ giọng nói với Tần Tăn Trăn.
Tần Trăn Trăn cả người đau rát, cô ta khóc đến không thở nổi, tình cảnh như vậy vẫn không quên trừng mắt với Tô Hòa.
Trong mắt Tần Trăn Trăn tràn ngập hận ý.
Thấy Tần Trăn Trăn còn không phục, lại còn oán hận lên Tô Hòa, Tần Tranh Vanh tức giận siết chặt cây roi trong tay.
"Nhìn chị cô như vậy làm gì? Muốn bị đánh tiếp?" Tần Tranh Vanh tức giận nói với Tần Trăn Trăn.
Nghe lời này của Tần Tranh Vanh, thân thể Tần Trăn Trăn vô thức run lên.
"Đi nhanh đi." Lý Uyển Linh vội vàng kéo Tần Trăn Trăn, bà ta liều mạng nháy mắt với Tần Trăn Trăn, "Đừng ở đây chọc ba con tức giận."
Tần Trăn Trăn lần này không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn theo Lý Uyển Linh về phòng.
Chờ mẹ con Tần Trăn Trăn đi rồi, Tần Tranh Vanh mới buông roi xuống, sau đó mệt mỏi nhéo mi tâm một cái.
"Ba, không sao chứ?" Tô Hòa hỏi, "Hay là đo huyết áp? Con thấy sắc mặt ba rất không tốt."
Tần Tranh Vanh khoát tay với Tô Hòa một cái, "Không cần, đến thư phòng đi, ba nói chuyện với con một lát."
Phòng khách thành một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ vụn, hơn nữa ở đây nhiều người, không thích hợp nói chuyện.
Tô Hòa không nói gì, đi theo Tần Tranh Vanh đến thư phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT