"Cái gì mà ngủ không? Mẹ sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?" Tần Trăn Trăn giận không kiềm được, cho nên mở miệng cũng không lựa lời, "Mẹ cho rằng con giống mẹ năm đó, ở bên người nào cũng vì tiền? Con cũng không phải đang bán thân!"

Tần Trăn Trăn vừa nói xong, Lý Uyển Linh liền tát cô ta một cái.

Tần Trăn Trăn che mặt, không dám tin nhìn Lý Uyển Linh.

Mọi người xung quanh đi ngang qua đều dừng lại, ánh nhìn chằm chằm của họ khiến trên mặt Tần Trăn Trăn càng thêm đau rát.

"Nhìn cái gì? Chưa thấy cãi nhau bao giờ sao?" Tần Trăn Trăn hét lên với người xung quanh.

Gào xong, Tần Trăn Trăn quay đầu nhìn về phía Lý Uyển Linh, hốc mắt cô ta đỏ hoe, oán hận nói, "Bà không phải mẹ tôi!"

Lý Uyển Linh đánh xong cũng ngẩn người, thấy Tần Trăn Trăn khóc chạy đi, bà ta vừa vội vừa tức, "Quay lại, con đi đâu? Ba con còn ở công ty đó, con đi làm đàng hoàng cho mẹ."

Tần Trăn Trăn không hề trả lời Lý Uyển Linh, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Lý Uyển Linh nhéo mi tâm một cái, mặt đầy mệt mỏi.

-

Lúc Tô Hòa chưa vào Tần thị, cô cũng biết Tần Trăn Trăn và phòng tài vụ thông đồng với nhau, làm giả sáu triệu trong sổ sách.

Sở dĩ ban đầu Tô Hòa không kiểm tra sổ sách, chính là chờ Tần Trăn Trăn xin Tần Tranh Vanh cho quay lại công ty.

Đối với tình thân cái gì cũng có thể bỏ qua, nếu như phơi bày ngay mọi chuyện của Tần Trăn Trăn, dựa vào tình cảm của Tần Tranh Vanh đối với Tần Trăn Trăn, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn tha thứ cho Tần Trăn Trăn.

Nhưng nếu đối phương từ từ làm mất đi tín nhiệm của Tần Tranh Vanh, cuối cùng cũng sẽ giống đứa trẻ chăn dê, không ai muốn tin tưởng nữa.

Tần Tranh Vanh ở công ty cả một buổi chiều, tham gia một hội nghị cao cấp, hắn càng khẳng định năng lực của Tô Hòa.

Sau này Tần thị giao cho con gái lớn, Tần Tranh Vanh rất yên tâm.

Sau khi xong hội nghị, Tần Tranh Vanh tới chỗ Tần Trăn Trăn xem một chút.

Thấy con gái lớn ưu tú như vậy, trong lòng hắn mong đợi con gái nhỏ cũng có lòng cầu tiến, không cần Tần Trăn Trăn thông minh như Tần Dung, chỉ cần không gây trở ngại là được.

Khi Tần Tranh Vanh tới chỗ Tần Trăn Trăn, mới biết cả buổi chiều cô ta không có trong phòng làm việc, cũng không biết đã đi đâu, điện thoại cũng không gọi được.

Đáy lòng bất mãn của Tần Trăn Trăn từ từ chuyển thành thất vọng và tức giận, ngày đầu tiên đi làm đã cúp việc, còn nói hối cải, hối cải của cô ta là như vậy?

Tần Trăn Trăn chỉ là một trưởng phòng, trên đầu còn có giám đốc, Tần Trăn Trăn khiển trách cả phòng một trận, nhắc nhở hắn không nên đặc biệt hóa cô ta, nếu đi làm ở Tần thị, thì phải tuân theo quy định Tần thị, nên phạt Tần Trăn Trăn như thế nào liền phạt như thế đó.

Giám đốc nơm nớp lo sợ nghe Tần Tranh Vanh dạy dỗ.

Âm thanh Tần Tranh Vanh rất lớn, nhân viên bên ngoài cách một cánh cửa đều nghe được, người bên ngoài trong lòng hiểu rõ trao đổi với nhau một ánh mắt.

"Tần nhị tiểu thư xem ra thất sủng rồi."

"Thất sủng là trong dự đoán, dù sao có đại Tần tổng đè, cô ta khó có thể ra mặt được."

"Thiên hạ Tần thị thay đổi rồi."

"Sớm đã thay đổi, tôi luôn không ưa Tần nhị tiểu thư, không có chút bản lãnh, chỉ biết cả ngày la hét."

-

Biết phòng tài vụ có nội gián, lần này Tô Hòa kiểm tra sổ sách lần nữa, vẫn chưa tìm được người kia.

Một đời thiên tử một đời thần, hôm nay Tần thị do Tô Hòa làm chủ, trung thần cũ của Tần Trăn Trăn dĩ nhiên là muốn đứng sáng một bên.

Có thể leo lên tầng cao ở Tần thị, đều là một bọn cáo già am tường chức trách, nếu Tô Hòa muốn tra, vậy khẳng định là hơi khó khăn.Khoản tiền được Tần Trăn Trăn phê duyệt, tra càng kĩ lưỡng càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play