Thừa dịp Tần Tranh Vanh và Lý Uyển Linh chưa tới, Tần Trăn Trăn lại đến phòng làm việc tìm Tô Hòa lần nữa.

Thấy Tần Trăn Trăn tới, nữ thư ký như gặp đại địch, cô cản ở cửa phòng giám đốc, ngăn không cho Tần Trăn Trăn bước vào.

"Tránh ra!" Tần Trăn Trăn sắc mặt khó coi, ánh mắt đầy thịnh nộ, "Công ty này họ Tần, không phải để chỉ Tần Dung! Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!"

Nữ thư ký bị áp lực, chỉ biết khuyên Tần Trăn Trăn, "Đại Tần tổng đang xử lý chuyện công ty, nếu như ngài muốn gặp đại Tần tổng, tôi cần gọi điện thoại hỏi cô ấy, để xem đại Tần tổng có thời gian hay không."

"Gan lớn thật!" Tần Trăn Trăn tức giận bật cười.

"Đại Tần tổng phải xử lý rất nhiều việc, hy vọng tiểu Tần tổng người có thể hiểu." Nữ thư ký gượng cười.

Hai người đều là con gái chủ tịch, một thư ký quèn như cô không dám đắc tội, cho nên bây giờ khổ sở muốn chết.

Tần Trăn Trăn âm trầm mở miệng, "Đừng có nói mấy lời vô dụng này với tôi, tôi chưa từng làm Tổng giám đốc sao? Tôi nói cho cô..."

Tần Trăn Trăn còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã mở ra, sau đó lộ ra Tô Hòa tươi đẹp, hoàn mỹ.

Ánh sáng trong phòng làm việc vô cùng tốt, Tô Hòa vừa bước ra, sau lưng như điểm xuyến những tia sáng vạn trượng, khí chất khiếp người.

Nhìn thấy Tô Hòa, Tần Trăn Trăn không tự chủ lùi về sau một bước.

Sau khi lùi ra, Tần Trăn Trăn tựa hồ cảm giác hành động vừa rồi của mình không đủ khí thế, cho nên liền tiến lên một bước, mở miệng ra âm thanh cũng cao thêm một phần.

"Cuối cùng cũng chịu ra rồi? Chiến trận lớn như vậy, tôi còn tưởng rằng ngồi bên trong là Tổng thống nào đó." Tần Trăn Trăn chế giễu nói.

"Cô có thể có giáo dục một chút hay không? Chỗ này là công ty, không phải quán nhậu, nói chuyện lớn tiếng như vậy, cũng không phải nơi cha cô ở, đừng có hở một chút là mang chủ tịch ra hăm dọa." Tô Hòa từ trên cao nhìn xuống Tần Trăn Trăn.

Ngực Tần Trăn Trăn hơi phập phồng, cô ta hung tợn mở miệng, "Nếu không phải dựa vào ba, chị có thể vừa đến liền lên tới Tổng giám đốc?"

"Vị trí này ai cũng muốn, nếu tôi không thích hợp, hội đồng quản trị đương nhiên sẽ lôi tôi xuống." Tô Hòa nhàn nhạt liếc Tần Trăn Trăn một cái, cô nhẹ nhàng cười, "Cô không phải là một ví dụ sao?"

Tần Trăn Trăn mặc dù là tùy tiện bị bãi nhiệm, nhưng cuối cùng vẫn không phải không có năng lực sao? Cho nên cô ta xuống đài, công ty không ai vì cô ta mà nói một câu.

"Chị!" Mặt Tần Trăn Trăn đỏ lên, cô ta bị chọc tức suýt nữa không thở nổi.

"Có chuyện thì vô trong nói, tôi không có hứng thú làm ồn bên ngoài phòng làm việc." Tô Hòa nói xong, quay người tiến vào phòng làm việc.

Thấy Tô Hòa đi vào, Tần Trăn Trăn sắc mặt âm trầm cũng vào theo.

Sau khi hai bọn họ một trước một sau đi vào, nữ thư ký mới tẫn chức trách đóng cửa phòng lại.

Lúc đóng cửa lại, nữ thư ký cố gắng yên lặng, cô thật sự cảm thấy Tần Trăn Trăn bị bệnh thần kinh, bản thân không có bản lãnh thì thôi, còn muốn tìm phiền toái cho đại Tần tổng.

"Tần Dung, chị đừng tửng mình có thể làm Tổng giám đốc thì đắc ý, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không để chị làm vị trí này quá lâu đâu!" Tần Trăn Trăn thâm độc nói.

Nghe câu nói cay độc này của Tần Trăn Trăn, Tô Hòa cười, lúc mi mắt nhướng lên, xinh đẹp khiến người khác phải căng cứng.

"Tôi ngược là muốn biết cô làm sao để kéo tôi xuống khỏi vị trí này, là lại đem ba ra, để cho mọi người biết cô mới là người được yêu thương nhất, cho nên sẽ được ngồi vào vị trí Tổng giám đốc?"

"Tần Trăn Trăn, cô dựa vào ba để lên chức như vậy, còn ra vẻ có lý không sợ?" Tô Hòa chắc lưỡi, hít hà, "À, đây không phải là bệnh chung sao?"

Tô Hòa chế giễu khiến Tần Trăn Trăn cảm thấy như bị một chậu mực tạt vào, sắc mặt cô ta đen lại, nhìn ánh mắt của Tô Hòa, giống như là hận không thể xả thịt uống máy cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play