Câu nói "Tôi thích chị cô" kia của Mộ Liên như một bạt tai vang dội, hung hãn đánh lên trên mặt của Tần Trăn Trăn, đánh đến cả người cô ta phải vô ý thức run lên.

Mặc dù đã sớm đoán được Mộ Liên không bỏ Tần Dung được, nhưng bị Mộ Liên nói ra thẳng thừng như vậy, tự ái của Tần Trăn Trăn giống như bị người khác chà đạp trên mặt đất.

Oán giận tràn đầy trong ngực cô ta, thiếu chút nữa khiến cho Tần Trăn Trăn mất hết toàn bộ lý trí.

"Anh sẽ hối hận! Mộ Liên, tôi sẽ khiến cho anh hối hận!" Tần Trăn Trăn tràn đầy căm hận.

Nói xong, cô ta ném điện thoại ra ngoài.

Mặc dù buông lời độc ác với Mộ Liên, nhưng Tần Trăn Trăn vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô ta không nhịn được che mặt khóc ồ lên.

Cô ta còn tưởng rằng Mộ Liên có chút hảo cảm đối với mình, không ngờ chân tướng lại trêu ngươi như vậy.

Tần Trăn Trăn khóc trôi cả trang điểm, lúc cô ta đang thương tâm, điện thoại di động lại vang lên.

Điện thoại di động bị Tần Trăn Trăn ném vỡ, không ngờ rằng điện thoại bị rớt không hư, còn có thể nhận được cuộc gọi.

Tần Trăn Trăn còn tưởng là điện thoại của Mộ Liên gọi đến, cho nên vội vàng nhặt điện thoại dưới đất lên.

Bởi vì màn hình điện thoại đã bể rất lợi hại, Tần Trăn Trăn dò mấy lần, mới thành công nghe được điện thoại.

"A lô." Tần Trăn Trăn mang vẻ mong đợi, cô ta còn tưởng rằng Mộ Liên nghĩ thông, hắn cuối cùng phát hiện người mình thích là cô ta, chứ không phải Tần Dung.

Không ngờ rằng bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ cười chúm chím, "Giọng nói nghẹn ngào như vậy, mới khóc?"

Tần Trăn Trăn sững sốt một chút mới ý thức được, răng cô ta cũng bị cắn nát, "Tần! Dung!"

Tô Hòa không có trả lời, chẳng qua cho Tần Trăn Trăn nghe một đoạn thu âm.

"Người anh thích là em, anh và Tần Trăn Trăn chẳng qua là anh nhất thời hồ đồ, anh đối với cô ta không hề động lòng."

"Video cũng không phải anh quay lại, càng không phải anh phát vào hội trường hôn lễ."

"Đó là hội trường hôn lễ của chúng ta, anh làm sao có thể chiếu loại video đó?"

"Nhất định là Tần Trăn Trăn làm, anh thật không biết chuyện này, anh cũng không biết tại sao cô ta lại làm ra chuyện như vậy."

"Anh lúc ấy thật sự là hồ đồ nhất thời, người anh thật lòng thích chỉ có một mình em."

"Dung Dung, em hãy tha thứ cho anh lần này đi, anh thật sự không thể không có em."

Đoạn thu âm nào Tô Hòa đã cắt ghép rồi, là đối thoại của cô và Mộ Liên trong phòng làm việc.

Nội dung thu âm đã cắt đi lời nói của Tô Hòa, chỉ lưu lại đoạn Mộ Liên phủi sạch quan hệ giữ hắn và Tần Trăn Trăn.

Nghe xong đoạn thu âm, con ngươi Tần Trăn Trăn bắn ra oán độc, "Tần Dung, cô tiện nhân này!"

"Tôi chẳng qua là lấy đạo của người trả cho người, cô ở trong hôn lễ của tôi và Mộ Liên cho tôi một đại lễ như vậy, tôi làm sao có thể không trả cho cô một chút lễ vật chứ?" Tô Hòa giọng lười biếng.

Tô Hòa hôm nay đã nhắc tới Tần Trăn Trăn nhiều lần với Mộ Liên, nàng đoán được là sau khi mình đi hắn sẽ gọi điện cho Tần Trăn Trăn.

Kết quả là lại để cho Tô Hòa đoán đúng.

Nghe được thanh âm khàn khàn và mong đợi của Tần Trăn Trăn, cô cũng biết Mộ Liên đã gọi đến, mà Tần Trăn Trăn là thật lòng thích Mộ Liên.

Là thật lòng thì tốt, không thật lòng mới khó chơi.

Tô Hòa không thích làm gì khác, chỉ đặc biệt thích châm chọt những người "thật lòng" này.

Không đợi Tần Trăn Trăn trả lời, Tô Hòa tiếp tục nói, "Xem ra cô thật cho người ta ngủ không rồi, đối phương một chút cũng không vừa ý cô, bằng không cũng sẽ không cuống cuồng phủi sạch quan hệ trước mặt tôi như vậy."

"Chỉ là tôi lại thích sạch sẽ, không thích tìm bạn trai ở trong thùng rác, cho nên nếu cô có bản lĩnh khiến cho Mộ Liên thích cô, tôi sẽ không phản đối hai người ở bên nhau." Tô Hòa cười hiền hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play