Trên mặt hắn mang theo nụ cười ấm áp, áo sơ mi màu trắng, một chiếc quần tây thẳng dài, lối ăn mặc đơn giản như vậy, lại khiến cho Minh Liêm thêm phong độ, nhẹ nhàng.
Minh Liêm là chào hỏi với Tô Hòa, giao tình của hắn và Lâm Thiển cũng không quá sâu, nhưng trong số bạn của Cố Thời Diễn, là người duy nhất từng xuất hiện mấy lần với Lâm Thiển.
"Đã lâu không gặp." Tô Hòa khách khí, lãnh đạm hàn huyên với Minh Liêm một câu.
"Cũng ly hôn rồi, không thể làm người xa lạ được à?" Cảnh Miên Miên nhỏ giọng lầu bầu một câu.
Cô chỉ mong Tô Hòa và Cố Thời Diễn không còn chút quan hệ nào, gặp mặt cũng xem như người xa lạ, lướt qua nhau mà đi.
Mặc dù Cảnh Miên Miên nói rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người ở đó đều có thể nghe thấy.
Cố Thời Diễn vẫn luôn không nói gì, sau khi nghe thấy lời này, môi mím thành một đường tỏ ra vô cùng bén nhọn.
"Miên Miên." Cảnh Vực gọi Cảnh Miên Miên một tiếng, âm thanh không nhẹ không nặng, "Đừng không lễ phép như thế."
"Nghe lời anh cô đi, đừng có cả ngày không lớn không nhỏ như vậy." Nghiêm Tước rất đồng ý, tiếp lời Cảnh Vực muốn giáo dục Cảnh Miên Miên.
"Cậu muốn quản? Cậu như vậy mà dám nói chuyện với bà cô sao?" Cảnh Miên Miên trừng mắt với Nghiêm Tước.
Cảnh Miên Miên xưng bà cô với Nghiêm Tước cũng không tính là mắng chửi đâu, bởi vì cô thật sự là bà cô của Nghiêm Tước.
Cảnh Miên Miên và Nghiêm Tước có quan hệ thân thích, nhưng mà cách cả một trăm lẻ tám ngàn dặm, vòng rất nhiều đường mới tới.
"Đứa trẻ bất hiếu này, giúp người ngoài khi dễ bạn của bà cô nhỏ nhà cậu, bây giờ khó khăn lắm hai người họ mới ly hôn, cậu lại làm ra cái vẻ mặt khiến người ta chán ghét đó làm gì?"
Cảnh Miên Miên ngoài sáng mắt Nghiêm Tước, nhưng trong tối là đang chế giễu Cố Thời Diễn.
Nghiêm Tước nghe thấy Cảnh Miên Miên lại nhân danh bà cô mà ngang ngạnh nói chuyện, hắn giận muốn bật cười.
Nhưng mà trước mặt Cảnh Vực, Nghiêm Tước cũng không dám nói gì, bởi vì đôi phương nổi danh bao che người nhà.
"Được được, vai vế cô lớn, cô có lý." Nghiêm Tước mặt đầy đã biết, hắn nói với Minh Liêm và Cố Thời Diễn, "Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hôm nay khó khăn lắm mới gặp Tô Hòa, vốn Minh Liêm muốn nói chuyện thật tốt với Tô Hòa một chút, không ngờ lại bị Cảnh Miên Miên quấy rối.
Có Đại tiểu thư Cảnh Miên Miên này ở đây, Minh Liêm cũng không tìm được thời cơ nói chuyện riêng với Tô Hòa, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Cố Thời Diễn một cái.
"Chúng ta đi trước đi, có chuyện gì thì lát nữa nói." Minh Liêm hạ thấp giọng nói với Cố Thời Diễn.
Cố Thời Diễn không lên tiếng, chỉ là quanh thân lại phát ra một loại khí ép thấp.
Tô Hòa cũng không để ý tới Cố Thời Diễn, cô đi theo bọn Cảnh Miên Miên rời khỏi.
Từ đầu đến cuối Tô Hòa cũng không có nhìn Cố Thời Diễn lần nào, tựa như hai người họ đã là người dưng qua đường.
"Hôm nay nhất định là ra cửa không xem ngày, lại gặp một tảng đá đáng ghét như vậy!" Cảnh Miên Miên hung hăng nói.
"Được rồi." Cảnh Vực cắt lời than phiền của Cảnh Miên Miên, "Biết điều thì ngồi ở đây, uống ly nước chanh đi."
"Uống nước chanh cũng không khiến em hết giận, hứ." Cảnh Miên Miên vẫn chưa hết giận nói.
"Không phải để em hết giận, nói nhiều như vậy giọng nói cũng sắp mất rồi, uống chút cho nhuận giọng." Cảnh Vực không mặn không nhạt nói.
"..." Cảnh Miên Miên.
Đây thật sự là anh ruột của cô!
"Không cần phải quan tâm bọn họ, giống như cậu nói, chúng tôi cũng ly hôn rồi, sau này gặp mặt thì coi như người lạ là được." Tô Hòa trấn an Cảnh Miên Miên nóng nảy.
"Vẫn rất giận!" Cảnh Miên Miên kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tô Hòa.
"Ăn cơm đi, đừng nói anh ta nữa." Tô Hòa đưa thực đơn cho Cảnh Miên Miên.
Cô vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.
Tô Hòa mở điện thoại lên, sau đó nhìn thấy Minh Liêm gửi một tin nhắn đến cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT