Ban đầu, Lâm Thiển cảm thấy Cố Thời Diễn là chỗ dựa, nhưng thái độ không thân thiện của hắn, còn có loại quan hệ không bình đẳng đó, khiến cho Lâm Thiển càng lúc càng tự ti, tự ti.
Thế giới ngược luyến thái quá như thế này, Lâm Thiển không phải nữ chủ thảm nhất, nhưng cô ấy lại bị chọn trúng, là bởi vì sự tuyệt vọng đến cực điểm của cô ấy.
Thật ra thì trên vai Lâm Thiển luôn có hai ngọn núi đè nặng, một là Cố Thời Diễn, cái còn lại chính là người Lâm gia.
Dưới sự chèn ép của hai ngọn núi lớn này, cô ấy đã từ bỏ cơ hội quay về.
Chuyện giống như Lâm Thiển, chờ Tô Hòa giúp cô ấy nghịch tập đời người xong, cô ấy hoàn toàn có thể trở lại thế giới này.
Nhưng bởi vì cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với cuộc sống, cha mẹ ruột vẫn luôn lợi dụng mình, người mình yêu cũng tổn thương mình như vậy.
Cho nên Lâm Thiển không hề có nửa phần lưu luyến với thế giới này, đối với bản thân, cô ấy cũng đã chán ghét mà vứt bỏ rồi.
Mỗi lần Lâm Thiển vì Lâm gia mà thỏa hiệp với Cố Thời Diễn, cô ấy đều chán ghét bản thân yếu đuối, vô dụng, nhưng mà thực tế lại ép buộc cô ấy không còn biện pháp nào.
Nếu như lúc ấy Cố Thời Diễn có thể cho cô ấy một chút tình cảm, dù chỉ là không châm chọc, cười nhạo cô ấy, Lâm Thiển cũng không phải kiềm nén lâu như vậy.
Cho nên Cố Thời Diễn hối hận cũng vô dụng, bởi vì Lâm Thiển đã không quay lại nữa.
Không phải nói lời xin lỗi, liền có thể đổi được một câu không sao đâu.
Người có lỗi vĩnh viễn sẽ không biết, hắn đã gây ra tổn thương gì cho người khác.
Bởi vì tổn thương mà hắn gây ra, người bị hại lại rơi vào tình cảnh như thế nào.
Bây giờ Lâm Thiển đã biến mất khỏi thế giới này, tiếp tục vướng mắc những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tô Hòa nói những lời này với Cố Thời Diễn, chỉ là vì muốn làm một chuyện cuối cùng cho Lâm Thiển, để cho Cố Thời Diễn biết, hắn kiêu ngạo, cường thế đối với người mình thích, đã gây ra những tổn thương như thế nào.
"Dĩ nhiên, chúng ta rơi vào tình cảnh như bây giờ, không chỉ có một mình ngài sai, tôi đúng là không nên nghĩ rằng sẽ lệ thuộc vào ngài, cũng không nên dung túng người nhà tôi không có giới hạn."
Giọng Tô Hòa bình tĩnh và thờ ơ, Cố Thời Diễn và Lâm Thiển đôi bên cùng sai, điểm này Tô Hòa cũng không muốn tẩy trắng cho Lâm Thiển.
Cô ấy quá chiều tật xấu ăn ngon biếng làm của người Lâm gia, nếu như không có Lâm gia liên lụy, cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn, sẽ có tôn nghiêm.
"Cho nên hai chúng ta, từ tính cách, đến giá trị quan, rồi đến bối cảnh gia đình cũng không phù hợp, nếu tiếp tục dây dưa như vậy nữa cũng không có ý nghĩa gì cả."
Tô Hòa nhìn Cố Thời Diễn, đôi mắt đen kia yên tĩnh, bình thản, dù là nói lời chia tay, cũng không hề có nửa điểm gợn sóng.
Lời nói của cô sắc bén như dao, từng chút một cứa vào tim Cố Thời Diễn, cổ họng của hắn đau rát vô cùng, nhất thời không biết nên nói gì.
Đôi mắt đen của Cố Thời Diễn như phủ một tầng sương mù, cách tầng sương mỏng kia, hắn nhìn Tô Hòa, vẻ mặt hoảng loạn khó nói.
"Lâm Thiển, có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm, tôi..."
Không chờ Cố Thời Diễn nói xong, Tô Hòa liền cắt lời hắn, "Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Cố tiên sinh, cuối cùng, tôi tặng ngài một câu, người nên nhìn về phía trước."
Sau khi nói rõ ràng với Cố Thời Diễn, Tô Hòa xoay người rời đi.
"Lâm Thiển." Cố Thời Diễn cuống cuồng.
Tô Hòa cũng không để ý tới hắn, bước đi không quay đầu lại.
Tô Hòa cũng không phải loại người ăn một cái tát, lại trả cho người ta một quả táo ngọt.
Cho dù Cố Thời Diễn có hối cải như thế nào đi nữa, cũng không thể chối bỏ sai lầm mà hắn đã từng phạm phải, tình cảm một khi có vết nứt, sẽ khó lòng mà hàn gắn.
Hơn nữa, người chịu đựng tổn thương là Lâm Thiển, cô dựa vào cái gì mà thay Lâm Thiển nói tha thứ?
Nhìn bóng lưng của Tô Hòa, Cố Thời Diễn đứng giữa đám đông người qua lại trên phố, trên mặt hắn lộ ra bi thương khó lòng khống chế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT