"Giải quyết xong rồi, tôi ly hôn với Cố Thời Diễn." Âm thanh và vẻ mặt của Tô Hòa vô cùng hòa nhã.

"Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại như vậy, tạm thời tôi đối với chuyện tình cảm không hề có suy nghĩ gì khác, bây giờ chỉ muốn làm việc thật tốt để nuôi chính mình."

Tô Hòa ngước mắt nhìn Mục Cẩn, "Cho nên rất cảm ơn học trưởng đã giúp đỡ tôi lúc khó khăn."

Mặc dù lời nói của Tô Hòa rất không rõ ràng, nhưng là gián tiếp cự tuyệt Mục Cẩn.

Mục Cẩn cũng không nghĩ tới có kết quả gì với Lâm Thiển, nhưng mà tận tai nghe được những lời này, đáy lòng hắn vẫn có chút không thoải mái.

Nhưng mà rất nhanh Mục Cẩn đã che giấu được nội tâm khổ sở, hắn cười nhạt với Tô Hòa một tiếng.

"Cho dù sau này như thế nào, nếu như em có chuyện gì có thể tìm anh giúp đỡ, trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định sẽ bôn ba vì em." Mục Cẩn dịu dàng nói.

Tô Hòa nhìn Mục Cẩn tao nhã, lịch sự, cô có chút không hiểu, tại sao Lâm Thiển không thích một chàng trai ấm áp như vậy, lại đi thích Cố Thời Diễn?

Ở loại thế giới ngôn tình này, nam phụ ôn nhu đều giống như một vật hi sinh.

Đầu năm nay nữ chính tiểu thuyết đều đặc biệt thích tổng tài bá đạo.6

"Tôi không thể luôn dựa vào người khác, tôi nên học cách độc lập." Tô Hòa nhét thẻ ngân hàng vào trong tay Mục Cẩn.

"Ngã một lần đau, nhân tài sẽ học được bài học, cho nên học trưởng không cần quá lo lắng cho tôi, tôi sẽ đứng dậy, sau đó hướng về phía trước." Tô Hòa ung dung thong thả nói.

Lâm Thiển và Mục Cẩn không hề có bất cứ khả năng nào, Tô Hòa cũng không muốn uổng phí thanh xuân của Mục Cẩn, càng không hi vọng đối phương uổng công hao phí tình cảm trên người của cô.

Sau này, cho dù Tô Hòa thiếu tiền, cô cũng không chủ động liên lạc với Mục Cẩn.

Mục Cẩn hiểu ý này của Tô Hòa, nụ cười trên khóe miệng hắn cũng sắp không duy trì nổi.

"Trễ rồi, em nên đi ngủ sớm đi, anh đi trước." Mục Cẩn miễn cưỡng cười một tiếng.

"Đi đường cẩn thận." Tô Hòa khách khí nói lời từ biệt với Mục Cẩn.

Mục Cẩn rũ mắt một chút, sau đó nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, hắn mới xoay người rời đi.

Bóng lưng của Mục Cẩn toát lên một vẻ tịch mịch, cô đơn.

Tô Hòa cũng không cảm thấy áy náy gì, loại chuyện tình cảm này nên quả quyết, kéo dài như vậy, đối với ai cũng không phải chuyện tốt.

-

Chuyện ly hôn với Cố Thời Diễn, Tô Hòa vẫn gạt người Lâm gia.

Cho nên cha Lâm vẫn còn mong đợi Tô Hòa và Cố Thời Diễn tốt đẹp, Tô Hòa cũng dệt cho cha Lâm mộng đẹp.

Lúc Tô Hòa đi thăm cha Lâm, trước mặt cha Lâm gọi cho Cố Thời Diễn một cuộc điện thoại, hẹn một buổi tối gặp mặt hắn.

Đây là sau khi họ ly hôn, lần đầu tiên Tô Hòa chủ động gọi cho Cố Thời Diễn.

Tô Hòa đã bán nhà rồi, tiền vốn mua nhà nhất định phải trả lại cho Cố Thời Diễn.

Thật ra thì cho dù không hẹn gặp Cố Thời Diễn, Tô Hòa cũng có thể trực tiếp chuyển tiền vào trong thẻ ngân hàng của hắn, cô cố ý làm như vậy cũng chỉ là để làm vẻ cho cha Lâm nhìn.

Tô Hòa muốn cho cha Lâm biết, quan hệ của cô và Cố Thời Diễn vẫn còn đường cứu vãn.

Tô Hòa mở loa điện thoại, chờ sau khi Cố Thời Diễn nghe máy, cô liền mở miệng gọi tên hắn một tiếng.

Cha Lâm và mẹ Lâm cùng giương mắt nhìn Tô Hòa, nghe được âm thanh đứt quãng của Cố Thời Diễn trong điện thoại, trong lòng bọn họ thấp thỏm không ngừng.

Sau khi cho cha mẹ Lâm biết là cô đang nói chuyện điện thoại với Cố Thời Diễn, Tô Hòa liền đẩy cửa phòng bệnh, đi ra ngoài nói chuyện điện thoại.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của cha Lâm, âm thanh của Tô Hòa lãnh đạm rất nhiều, "Tối nay ngài có thời gian rảnh không? Tôi muốn hẹn ngài nói chuyện một chút."

Cố Thời Diễn yên lặng một chút, hắn luôn trầm tĩnh, bí bách, sau khi nghe thấy lời này của Tô Hòa, hô hấp cũng dần chậm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play