"Từ sau khi Lâm gia chúng ta phá sản, ăn uống của các người đều dựa vào Cố Thời Diễn, những thứ này đều là do tôi mở miệng ra."

"Tình cảnh của tôi ở Cố gia như thế nào, các người có ai quan tâm đến? Lại có bao giờ lo lắng xem tôi có bị Cố gia xem thường hay không?"

"Mẹ, ba, hôm nay tôi nói với các người lời này, các người có thể dùng tiền của mình để cứu Lâm Thạch Nham đừng có đánh chủ ý đến chỗ của tôi, tôi sẽ không tiếp tục đi cầu xin Cố Thời Diễn nữa đâu."

"Hơn nữa, nói một câu khó nghe, nếu tôi thật sự ly hôn với Cố Thời Diễn rồi, Lâm gia rơi vào tình cảnh gì, các người có thể tự mình cân nhắc nhìn xem." Tô Hòa nói không hề lưu tình.

Nói xong, cô cũng không ở lại phòng bệnh nữa, xoay người rời đi.

Thấy Tô Hòa tức giận, cha Lâm liền vội mở miệng gọi cô, "Tiểu Thiển."

Tô Hòa không quay đầu lại, cũng không quan tâm đến cha Lâm, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Cha Lâm quýnh lên, không nhịn được lại ho khan hai tiếng, tiếng ho khan kịch liệt cũng không thể khiến Tô Hòa quay lại.

Thấy cha Lâm ho khan quá nhiều, mẹ Lâm vội vàng vỗ lưng cho ông ấy nhuận khí, miệng bà ta cũng không ngừng oán trách Tô Hòa.

"Ông nhìn xem cái bộ dạng này của nó, thật sự là lớn lên liền cứng cáp." Mẹ Lâm mặt đầy tức giận, "Bây giờ Tiểu Nham còn đang ở trong trại giam, người làm chị gái như nó, sao có thể không nóng nảy chút nào vậy?"

"Được rồi." Cha Lâm không kiên nhẫn cắt đứng tiếng lải nhải không ngừng của mẹ Lâm, "Trước mặt Tiểu Thiển bà có thể nói ít vài câu hay không? Không phải bà chọc nó mất hứng hay sao?"

Bây giờ Lâm Thiển là vợ của Cố Thời Diễn, mà nếu bọn họ không có Cố Thời Diễn, liền bị đánh trở về nguyên hình ngay lập tức.

Lâm Thiển không nổi giận, cha Lâm tự nhiên không để ý, bây giờ cô lại phát giận lớn như vậy, đáy lòng cha Lâm cũng có chút thông hiểu.

Dù sao cả nhà già trẻ đều phải dựa vào quan hệ của Lâm Thiển và Cố Thời Diễn, cho nên lúc này tuyệt đối không thể chọc giận Lâm Thiển.

Đây chính là hiền lành sẽ bị người khác khinh thường.

Lâm Thiển hiền lành chỉ có thể đổi về bóc lột tệ hại hơn, bao gồm cả Cố Thời Diễn, người Lâm gia, cũng bao gồm luôn người Cố gia.

Rõ ràng Lâm Thiển nắm trong tay một cây bài rất tốt, nhưng lại đánh đến nát bét.

Tô Hòa câu môi cười nhạt, cô cũng không phải người quên mình vì người khác như Lâm Thiển, lần này người Lâm gia không thể cầu xin cô, cũng đừng nghĩ dùng tình thân báo hại cô.

Vì phòng ngừa Cố Thời Diễn và người Lâm gia sẽ liên lạc với nhau, làm hỏng kế hoạch của mình, sau khi Tô Hòa rời khỏi phòng bệnh, liền gọi cho Cố Thời Diễn.

Điện thoại vang lên rất lâu cũng không được nối máy, Tô Hòa cũng không quá để ý.

Nếu như Cố Thời Diễn tức giận với cô, mới không nhận điện thoại, vậy đối với Tô Hòa ngược lại là chuyện tốt.

Tô Hòa gọi cho Cố Thời Diễn, chỉ là không muốn hắn đến tìm người Lâm gia, tránh cho lời nói dối là Cố Thời Diễn muốn ly hôn với cô bị phơi bày.

Bây giờ ngay cả điện thoại của cô Cố Thời Diễn cũng không muốn nhận, vậy hắn càng không tìm đến người Lâm gia.

Tô Hòa an tâm, cô vừa mới cất điện thoại lại vào trong túi xách, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Là Cố Thời Diễn gọi đến.

Tô Hòa dùng tay trượt một cái, sau đó nghe điện thoại.

Bên kia điện thoại không hề có bất kì âm thanh nào, bầu không khí căng cứng ba giây, Tô Hòa mới mở miệng trước.

"Tôi gọi điện thoại muốn hỏi ngài khi nào có thời gian đến cục dân chính?" Tô Hòa hỏi.

Sau khi nghe được lời này của Tô Hòa, mi mắt của Cố Thời Diễn lại phát ra tia sáng lạnh như băng.

Hắn vểnh môi, môi mỏng như dao, ác liệt tựa hồ có thể cắt người bị thương.

Thấy Cố Thời Diễn không lên tiếng, Tô Hòa nói tiếp, "Ngoài ra, tôi hy vọng ngài đừng quấy rầy người nhà của tôi, có chuyện gì ngài nói với tôi là được."

"Tôi tin rằng Cố tiên sinh cũng không phải loại người đuổi cùng giết tuyệt, dựa vào điều kiện của ngài, ngài có thể tìm được đối tượng kết hôn ưu tú hơn, cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể sớm làm thủ tục ly hôn." Tô Hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play