Công bằng mà nói, chuyện này Lâm Thiển cũng sai, rất nhiều chuyện cô ấy chôn giấu trong lòng, không chịu nói thẳng.

Mới đưa đến tình cảnh hiểu lầm giữa hai người họ càng lúc càng sâu, khiến cho Cố Thời Diễn trước sau vẫn không thể hiểu rõ cô.

Nhưng thích lợi tránh hại là bản năng của con người, ở trước mặt những người ôn hòa, khoan hậu, mọi người đương nhiên sẽ muốn làm theo, mở rộng cánh cửa lòng của mình.

Cố Thời Diễn lại dùng thái độ lạnh lùng đối đãi Lâm Thiển, khiến cho cô vẫn luôn không dám nói, sợ Cố Thời Diễn mất kiên nhẫn.

Cho nên tính cách hai người họ vốn dĩ đã không hợp, nếu không phải thần của thế giới luôn có những thú vui ác liệt, kết hợp bọn họ, Lâm Thiển cũng sẽ không cùng Cố Thời Diễn đi đến cuối cùng.

"Tìm hiểu chuyện trước kia cũng không còn ý nghĩa, tôi chỉ muốn kết cục là ly hôn." Tô Hòa nhướng mi mắt, nhìn Cố Thời Diễn, "Ly hôn đi."

Ly hôn đi, ba chữ này Tô Hòa nói ra rất hờ hững, nhưng lại không hề cho người khác cơ hội cứu vãn.

Con ngươi Cố Thời Diễn hơi co rúc lại một chút, thân thể hắn cứng đờ, trong ngực bực bội, thở dốc không ra hơi.

Hắn đối mặt với Tô Hòa, sắc mặt khó coi, ánh mắt tối tăm.

"Ba em nằm viện, em trai em còn đang ở trong trại giam, thời điểm nay em muốn ly hôn với tôi?" Âm thanh của Cố Thời Diễn thô ráp, khàn khàn.

Có lẽ là tìm được lí do Lâm Thiển sẽ không ly hôn với hắn, Cố Thời Diễn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cố Thời Diễn sống chung với Lâm Thiển, từ trước đến giờ đều là hắn giữ quyền chủ động, hắn cũng đã quen ra lệnh, cho nên bắt đầu chủ động ra quân, cảm giác nắm được xương sườn mềm của Tô Hòa.

"Em cũng biết, không có tiền ba em chỉ có thể xuất viện, mà em trai em cũng phải ngồi tù."

Sau khi lại lại được hơi thở, thái độ của Cố Thời Diễn cũng cứng rắn hơn, "Tôi không phải cơ quan từ thiện, nếu như em không phải Cố phu nhân, em trai kia của em không chỉ phải bồi thường tiền thuốc thang cho người nhà nạn nhân, còn phải bồi thường tiền tổn thất xe cộ cho tôi."

"Trước khi ly hôn, em có nên nói một chút tổn thất của tôi hay không? Em đơn phương vi phạm điều kiện hợp đồng của chúng ta, tiền thuốc thang hơn một năm nay, cùng với số tiền mà người nhà em lấy ở chỗ tôi, cũng nên thanh toán với tôi một lần đi."

Cố Thời Diễn bày ra dáng vẻ bàn công việc, mỗi một chữ của hắn đều khôn ngoan, cường thế, tỏ ra giữa hắn và Lâm Thiển chỉ có lợi ích.

Một khi hợp đồng không còn, tình cảm liền lập tức bị cắt đứt.

Thấy Cố Thời Diễn dùng thái độ như vậy để xử lý chuyện ly hôn, cách gọi của Tô Hòa đối với hắn cũng thay đổi, cô mở miệng gọi một tiếng, "Cố tiên sinh."

Kết hôn hơn một năm, Lâm Thiển rất ít khi gọi tên Cố Thời Diễn.

Chỉ có thời điểm khi còn ở nhà cũ Cố gia, sẽ gọi hắn là "Thời Diễn" trước mặt cha mẹ, cho đến khi bọn họ thật sự ra riêng, sống chung với nhau tới giờ, cô vẫn chưa từng gọi.

Cho nên lúc Cố Thời Diễn nghe thấy Tô Hòa phân biệt rõ ràng, gọi cả tên lẫn họ của hắn, trong lòng Cố Thời Diễn có chút không thoải mái.

Chứ đừng nói ba chữ "Cố tiên sinh" xa cách, lạnh nhạt này, khiến cho một tay của hắn nắm chặt lại.

"Ba tôi nằm viện không cần ngài quan tâm nữa, nhà chúng tôi cũng không có tiền đề bồi thường xe hư, cho nên ngài có thể truy tố em trai tôi."

"Chỉ cần quan tòa xét xử công chính, tôi cũng chấp nhận, nó thiếu ngài bao nhiêu tiền, liền ngồi bấy nhiêu năm tù, tôi cũng không kháng cáo." Âm thanh Tô Hòa trong trẻo, lạnh lùng, "Mình phạm sai lầm thì phải tự mình gánh vác."

Câu "Mình phạm sai lầm thì phải tự mình gánh vác" của Tô Hòa, giống như đang ám chỉ, ung dung trên mặt Cố Thời Diễn dần biến mất, thay vào đó là một loại hốt hoảng vô hình.

"Còn hợp đồng giữa hai chúng ta, bản thân tôi cho là, bên sai lầm không phải bên tôi." Tô Hòa tiếp tục mở miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play