"Tôi gọi cho tiên sinh, ngài ấy nói... biết rồi." Lý tẩu miễn cưỡng cười một tiếng, "Có lẽ tiên sinh bận rộn, nếu không phu nhân ở lại đợi một chút?"
"Không đợi, tôi cũng bận nhiều việc, vậy thì hẹn ngày khác đi cục dân chính đi." Tô Hòa xách vali hành lý đi xuống lầu.
Lời này của Tô Hòa khiến trong lòng Lý tẩu ngổn ngang trăm mối, nhưng cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc, cũng không biết nên nói gì.
"Lý tẩu, tôi còn thể làm phiền chị lần nữa không?" Tô Hòa khách khí hỏi.
"Ngài nói đi, tôi có thể làm liền nhất định giúp ngài." Lý tẩu.
"Giúp tôi gọi một chiếc taxi tới, nơi này không dễ đón xe, tôi cũng chưa kịp mua điện thoại di động mới." Tô Hòa lấy một trăm đồng từ túi xách ra, đưa cho Lý tẩu, "Đây là tiền xe.
Người ở chỗ này không giàu cũng quý, trong nhà đậu đầy xe sang, cho nên taxi rất ít khi đi qua chỗ này.
Lý tẩu giúp Tô Hòa gọi xe, nhưng không chịu nhận tiền.
Cuối cùng vẫn là Tô Hòa cưỡng ép nhét vào trong túi Lý tẩu, "Cầm đi, chị kiếm tiền cũng không dễ dàng."
Lý tẩu giật giật miệng, muốn nói Tô Hòa cũng không dễ dàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Tình cảnh nhà Lâm Thiển, Lý tẩu cũng biết được chút ít, lúc vô tình cô đã gặp qua dáng vẻ Lâm Thiển buồn rầu vì tiền.
Mỗi lần Lâm Thạch Nham gây chuyện đều là do Lâm Thiển gánh vác, trước khi cô ấy đến mở miệng với Cố Thời Diễn, đều khổ sở muốn khóc.
Ai không muốn vĩnh viễn thuần khiết, tốt đẹp trước mặt người mình thích? Nhưng thực tế lại không cho phép Lâm Thiển giữ lấy tôn nghiêm trước mặt Cố Thời Diễn.
Cho nên mỗi lần xin tiền Lâm Thiển cũng rất ngại, cô phải luyện tập nhiều lần mới có thể mở miệng, nhất là thái độ của Cố Thời Diễn đối với cô lúc nào cũng không lạnh, không nhạt.
Dù Lâm Thiển có thích Cố Thời Diễn đi nữa, trải qua một năm nay, đủ để cho cô có mười ngàn lý do từ bỏ mối tình đầu này.
Lúc Tô Hòa ngồi trên ghế salon ở Cố gia chờ taxi, Cố Thời Diễn quay lại.
Nghe tiếng thắng xe vang lên bên ngoài, cũng không khó đoán đoạn đường này Cố Thời Diễn đã phóng xe vùn vụt như điên trở về.
Tô Hòa ngồi thẳng trên ghế salon, dù lúc Cố Thời Diễn khí lạnh khắp người quay về, tư thế của cô vẫn thẳng tắp, đoan chính như cũ.
"Anh về rồi?" Tô Hòa ngước mắt nhìn Cố Thời Diễn, cô chậm rãi đứng lên khỏi ghế salon.
Cố Thời Diễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Hòa, đôi mắt kia lạnh lùng, nghiêm nghị như trời đông giá rét, khóe mắt đầu mày đều ẩn chứa một loại tức giận.
Thấy bầu không khí giữa Tô Hòa và Cố Thời Diễn không đúng, Lý tẩu lặng lẽ rời khỏi phòng khách, để lại cho bọn họ một không gian riêng tư.
Tô Hòa coi nhẹ sắc mặt không tốt của Cố Thời Diễn, cô ung dung mở miệng, "Trở về thật đúng lúc, chúng ta đến cục dân chính một chuyến đi, giấy ly hôn cũng không cần ký, cứ dựa theo bản hợp đồng trước hôn nhân là được."
Nghe được từ ly hôn từ chính miệng Tô Hòa, máu huyết của Cố Thời Diễn trong chốc lát cứng đờ, ý lạnh giữa hai đầu chân mày của hắn càng sâu thêm.
"Tôi nhớ hợp đồng trước hôn nhân của chúng ta là ba năm." Cố Thời Diễn nói.
Thân thể của hắn cao lớn, gương mặt anh tuấn bình tĩnh, những lúc như thế này, khiến cho người khác có một loại cảm giác bị áp bức to lớn.
"Sao vậy, bây giờ lại kiếm được người khác có thể cứu Lâm gia các người, cho nên muốn ly hôn với tôi?" Cố Thời Diễn giễu cợt mở miệng, lời này của hắn khiến người khác bị nhục nhã.
"Ở trong mắt anh, tôi ăn cơm với người đàn ông khác, cũng là quan hệ không dám để người ta biết?" Tô Hòa bình tĩnh đối mặt với Cố Thời Diễn.
Ánh mắt Tô Hòa quá mức bình tĩnh, cái loại vui giận không rõ càng khiến đáy lòng người khác bất an hơn là thật sự tức giận.
"Cố Thời Diễn, tôi với anh chỉ là hôn nhân hợp đồng, cũng không phải tôi bán cho anh." Âm thanh Tô Hòa không nhẹ, không nặng, nhưng hung ác đánh vào trong lòng Cố Thời Diễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT