Ánh sáng phát ra từ trong một sân nhà kiểu Âu.

Ánh sáng soi xuống những vũng nước mưa, từng dòng nước mưa như những nhát chém sắc bén trên mặt đất, vô số nước mưa văng lên trên mặt đất.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Cố Thời Diễn ngồi trên ghế sa lon, môi hắn giương lên, độ cong hiện ra mấy phần lương bạc. (nguội lạnh, chán nản).

Nhìn màn mưa bên ngoài, tròng mắt đen của Cố Thời Diễn tĩnh lặng.

Bởi vì sự yên lặng của hắn, người hầu trong nhà có chút sợ hãi, hô hấp của họ cũng cố gắng đè nén rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, trên vai áo của hắn cũng hơi thấm ướt.

"Tiên sinh." Người đàn ông đi vào, trên thảm để lại vết nước đọng.

Nghe âm thanh này, ánh mắt của Cố Thời Diễn hơi động, sau đó nhìn hắn một cái.

Người đàn ông đi tới trước mặt Cố Thời Diễn, trên mặt hắn mang vẻ lúng túng, "Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi lái xe tìm mấy vòng trên đường, cũng không tìm được phu nhân."

Lời này của người đàn ông khiến cho độ cong trên khóe miệng của Cố Thời Diễn càng thêm cứng đờ, lạnh lùng, tay hắn cũng siết chặc lại, gân xanh nổi lên trên cánh tay.

Thấy Cố Thời Diễn vẫn khôn đáp lời, người đàn ông thận trọng hỏi lần nữa, "Tiên sinh, hay là tôi đi tìm thêm một vòng nữa?"

"Không cần, nếu muốn bỏ nhà ra đi, vậy thì để cô ấy đi."

Cố Thời Diễn đứng dậy, âm thanh của hắn rất lạnh nhạt, thế nhưng trên gương mặt anh tuấn lại mang theo mây mù khó có thể tiêu tan.

Nhìn thấy Cố Thời Diễn như vậy, người hầu trong phòng khách càng không dám nói thêm lời nào, mọi người đều cúi đầu, biết điều làm việc.

Chờ đến khi Cố Thời Diễn lên lầu, mọi người còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy âm thanh đập cửa thô bạo từ trên lầu.

Lúc cánh cửa bị đập, lòng người trong phòng khách cũng theo đó run lên.

Sau khi về phòng, nhìn mấy món quần áo màu xám trên giường, Cố Thời Diễn càng thêm phiền muộn trong lòng.

Đó là quần áo của Lâm Thiển, lúc hắn về, Lâm Thiển đang nói chuyện điện thoại, áo khoác cũng chưa kịp treo vào tủ quần áo.

Người nói chuyện điện thoại với Lâm Thiển là vị học trưởng kia, hắn đã gửi tiền sang cho cô.

Tiền đến trong tài khoản, Lâm Thiển nhận được tin nhắn thông báo, sau đó liền gọi đến cảm ơn đối phương.

Nghe Lâm Thiện dùng giọng nói nhẹ nhàng đó để cảm ơn đối phương, sau đó hẹn lần sau sẽ mời hắn ăn cơm, đáy lòng Cố Thời Diễn liền có một cơn giận bùng phát.

Hắn nghĩ là hắn có tiền, liền có thể trói buộc Lâm Thiển ở cạnh mình, không ngờ cô còn nhiều đường lui như vậy.

Đúng vậy, kẻ có tiền trên thế giới này rất nhiều, không chỉ mình hắn, cô cũng không phải không là hắn thì không thể.

Nghĩ tới đây, Cố Thời Diễn cười tự giễu một tiếng, u ám trong đáy mắt liền tầng tầng nổi lên.

Hắn đi tới, cầm lên áo khoác của Lâm Thiển, thẳng tay ném vào thùng rác, dáng vẻ như nhìn thấy thứ không sạch sẽ.

-

Đến nhà Cảnh Miên Miên, Tô Hòa liền bị cô ấy đẩy đến phòng tắm.

"Cậu tắm đi, không sẽ bị cảm." Cảnh Miên Miên đưa cho Tô Hòa một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, kín đáo.

"Tớ đi gọi cho anh trai, không phải em trai cậu bị bắt sao? Cậu không cần nhờ vả Cố Thời Diễn, tớ có thể giúp em trai cậu ra ngoài."

Cảnh Miên Miên giận dỗi chọt chọt Tô Hòa, "Lần sau gặp loại chuyện như thế này thì tìm tớ, sau này nếu không gọi cho tớ, tớ sẽ giận cậu!"

"Cảm ơn cậu." Tô Hòa chân chính nói một tiếng cảm ơn thay cho Lâm Thiển.

Cảnh Miên Miên là một trong số những người bạn ít ỏi của Lâm Thiển, cũng là người duy nhất sau khi Lâm gia suy sụp, nguyện ý làm bạn cùng với Lâm Thiển.

"Còn khách khí vớ vẩn như vậy, tớ sẽ..." Cảnh Miên Miên làm ra bộ dạng đe dọa muốn bóp cổ Tô Hòa.

"Được rồi, cậu đi tắm đi, tớ đi gọi cho anh trai." Cảnh Miên Miên lẩm bẩm một câu, "Mong là anh ấy chưa ngủ, anh ta thở thôi cũng có thể khiến người ta giận sôi máu, tớ còn hoài nghi anh ta không phải là người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play