Quy mô Thế chiến thứ hai lần này rất lớn, kinh tế phương Tây bị tổn thương nặng nề, nếu nước Hoa đồng ý trả khoản nợ này, tình hình lửa xém lông mày của nước Anh cũng có thể giải quyết.

Nhưng Tô Hòa rõ ràng lại đùa giỡn vô lại.

Năm đó lúc nước Anh đưa tay ra trợ giúp nước Hoa lúc nước Hoa cần nhất, bây giờ nước Hoa phát đạt, hợp đồng mình ký trước mặt, lại ngang nhiên chối nợ.

Lần này đại biểu Anh quốc bị Tô Hòa chọc giận, ông ta dùng tiếng Anh chỉ trích Tô Hòa, "Năm đó lúc cô tới Anh quốc cầu xin giúp đỡ, cũng không có dùng thái độ như vậy."

Lúc chiến tranh Hoa - Nhật, Tô Hòa ba lần ngồi phi cơ đến nước Anh thỉnh cầu trợ giúp.

Khi đó Tô Hòa hữu hảo, ưu nhã, thậm chí còn được Thủ tướng nước Anh tiếp đãi.

Nghe lời này của đại biểu Anh quốc, Tô Hòa cười lên, "Năm đó lúc mượn tiền quý quốc, cũng không hề nói sau khi nước tôi thắng trận, các người liền có thể tham mưu vào chính trị nước Hoa chúng tôi."

Cái giọng điệu người bị hại này của nước Anh, khiến cho Tô Hòa cảm thấy buồn cười.

Đều là hồ ly tinh ngàn năm, muốn diễn cũng nên diễn Liêu Trai, sao lại đi diễn kịch khổ tình?

Tô Hòa thừa nhận mình lật lọng, cũng không hề thật lòng kết đồng minh với nước Anh, ba lần cô đến Anh quốc kia đều là chó sói khoác tấm da dê, đóng vai hảo hữu.

Nhưng mà!

Năm đó lúc nước Anh cho phép thương lái đưa thuyền vào nước Hoa, cầm giáo dài đập phá cửa nhà người khác, có nghĩ đến một ngày bản thân sẽ bị chiếu tướng?

"Nhỏ yếu là nguồn gốc của tội lỗi." Tô Hòa cười khẽ, nhưng mi mắt lại lạnh lẽo rùng mình.

"Lúc đó nước Hoa nhỏ yếu, chúng tôi cũng không nói gì, ngoan ngoãn nằm sấp xuống đất làm bé."

"Nhưng hôm nay nước Hoa lớn mạnh." Tô Hòa nhìn vị đại biểu nước Anh kia, lời nói ra như thể giữ thiên binh vạn mã trong tay.

"Cho nên trên mảnh đất này, kẻ nên cụp đuôi làm người là các vị!" Giọng Tô Hòa mỉa mai, lạnh lùng.

Tô Hòa bày ra dáng vẻ lời nên nói liền nói, lời không nói được cũng nói, khiến cho Anh quốc bên này rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

Xưa nay khác biệt, cho dù họ tức giận, cũng không dám trở mặt với nước Hoa, một là không tài lực, hai là nước Hoa đang trong thời kỳ quân đội, công thương nghiệp phát triển.

Lúc này cho dù nước Anh "dốc toàn lực" cả nước, đối phó với nước Hoa, cũng chưa chắc người ta đã sợ.

Cuối cùng nước Anh vẫn không lấy được tiền lời.

Tô Hòa cũng tiết kiệm được cho nước Hoa một triệu tiền lời.

Nhưng chút tiền này vốn là của nước Hoa, những năm gần đây, lúc Tô Hòa làm trong vận tải đường biển, cô và nước Anh ăn chia bảy ba, bọn họ đã vớt được quá nhiều màu mỡ trên mảnh đất này, cũng không chỉ có một triệu này.

Lần này Tô Hòa khua môi tranh cãi với Anh quốc, lấy cường thế mạnh mẽ áp đảo mà thắng, khẩu khí khiến cho người trong nước không khỏi than ác liệt.

Nghiêm Lâm cũng không khỏi thừa nhận, "Ở phương diện này cô rất có thiên phú."

Nghiêm Lâm nói "phương diện này", chính là phương diện lường gạt, vơ vét tài sản, cháy nhà hôi của.

Thời kì phi thường, thủ đoạn sử dụng cũng phi thường, Tô Hòa luôn làm vậy, người khác kính cô một thước, cô liền kính đối phương một trượng.

Nhưng nếu đối phương mặt dày vô sỉ, thủ đoạn của Tô Hòa càng thâm sâu hơn.

Tô Hòa cũng xem như là Nghiêm Lâm đang khen mình, cô không lạnh không nhạt nói, "Cảm ơn Tổng thống khen ngợi, nhưng mà sao tôi lại nhớ rằng, ngài còn từng muốn trị tật xấu này của tôi thật tốt?"

Tô Hòa nói là chuyện mấy năm trước, cô mở ra hội đấu giá thời trang, Nghiêm Lâm đoạt đi một nửa lợi nhuận của cô.

Khóe miệng Nghiêm Lâm lỏng ra, ánh mắt hắn lướt qua một tia ý cười không rõ ràng, "Vẫn thù dai như vậy."

Lần này đổi lại là Tô Hòa không để ý đến Nghiêm Lâm.

-

Màn kịch nhỏ:

Nghiêm Lâm: Cô quả nhiên có thủ đoạn lường gạt, vơ vét tài sản.

Tô Hòa: A a, đỡ hơn Đốc quân có thiên phú doạt nạt, cướp của!

Nghiêm Lâm:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play