Nghe lời này của Tô Hòa, Trần Nguyễn Linh híp mắt một lát, chỉ là rất nhanh liền che giấu đi suy tư trong mắt.
"Lý tiểu thư, cô không cần nói chuyện khó nghe như vậy, tâm tư của Hồng Viễn tôi hiểu, tôi biết cô vì mẹ cô chịu ủy khuất, cho nên tôi không trách cô." Trần Nguyễn Linh mở miệng.
Âm thanh của cô ta ôn nhu như nước, nhưng hàm ý lại sắc bén như gai nhọn.
Trần Nguyễn Linh cố ý nhắc đến Lý phu nhân, là muốn chọc giân Tô Hòa.
Tô Hòa đã gặp qua quá nhiều cách chọc giận người khác, cho nên chút chủ đoạn này của Trần Nguyễn Linh không đáng để cô xem vào mắt.
"Lời này của cô giống như trách cứ, sao tôi lại phải ủy khuất thay cho mẹ tôi? Bà ấy là phu nhân Lý gia, không giống mấy người dùng sắc hầu hạ người khác, sắc giảm thì tình giảm, cha tôi bây giờ vì sắc đẹp nên mới vừa ý cô, có một ngày, cũng sẽ vì sắc đẹp mà vừa ý những người khác."
"Chỉ là cũng coi như cô có phúc, bây giờ mang thai đứa bé của cha tôi, nhưng mà cha tôi đang lúc tráng niên, sau này nạp thêm vài phòng Di nương, con cái nhiều, cô cũng không coi là hiếm lạ."
Tô Hòa giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, cô cười tủm tỉm nhìn Trần Nguyễn Linh.
"À, ngược lại là tôi quên, cô hiếm lạ hơn người khác một điểm, dù sao cô cũng là khuê tú đại gia, mặc dù gia phong Trần gia mấy người không tốt, nhưng suy cho cùng cũng có mặt mũi."
"Dựa vào phần mặt mũi này, cô trong cái Di nương cũng coi như là nổi bật, nếu sau này cha tôi có nạp thêm mấy kỹ nữ, đào hát, vậy cô liền có uy phong, làm phượng giữa bầy gà rồi."
"Bây giờ cô còn chưa qua cửa, cho nên cũng không được gọi là phượng giữa bầy gà, nhiều lắm cũng chỉ là một tình nhân không danh, không phận."
Lời này của Tô Hòa vừa ác độc lại vừa cay nghiệt, dù mà Trần Nguyễn Linh mưu mô, xảo trá, nghe lời này cũng thay đổi sắc mặt.
Trần gia làm ăn rất lớn, Trần Nguyễn Linh cũng lớn lên trong cảnh sủng ái ngập trời, cô ta nương thân chỗ Lý Hồng Viễn, cũng không chỉ muốn làm một Di nương.
Trần Nguyễn Linh biết Tô Hòa khó dây dưa, nếu không mẹ cô ta và huynh trưởng của cô ta cũng không khiếp sợ Tô Hòa như vậy, nhưng không ngờ miệng lưỡi Tô Hòa lại có thể cay độc đến mức này.
Chờ sau khi Tô Hòa rời đi, Trầm Văn Tú tránh trong phòng mới đi ra.
"Sao rồi, người phụ nữ kia đến gây sự phải không?" Sắc mặt Trầm Văn Tú lộ vẻ gấp gáp, "Đứa bé trong bụng không sao chứ, nó có đụng chạm gì đến con hay không?"
"Không sao!" Trần Nguyễn Linh thu lại nụ cười.
Cô ta trầm mặt, đôi mắt như làn thu thủy kia lóe lên một tia tàn nhẫn không phù hợp với tuổi tác, Trần Nguyễn Linh nhìn phương hướng Tô Hòa rời đi, cô ta nở nụ cười lạnh.
"Chỉ là đang thị uy mà thôi." Trần Nguyễn Linh ánh mắt ngoan độc, phun ra âm u khiến cho sống lưng người ta phát lạnh, "Cô ta quay lại Du thành lúc này, nói rõ mẹ cô ta bên kia khẳng định đang cuống cuồng."
Bây giờ Trần Nguyễn Linh và Thu Hoa cùng lúc mang thai đứa trẻ của Lý Hồng Viễn, vợ cả này của Lý Hồng Viễn không thể một chút phản ứng cũng không có.
Chỉ cần bà ấy cuống cuồng, chuyện kia ngược lại dễ làm rồi.
-
Sau khi ra khỏi dinh thự của Trần Nguyễn Linh, Tô Hòa cũng không về nhà, mà đến thương hội tìm Lý Hồng Viễn.
Lý Hồng Viễn dậy sớm như thế là vì muốn tránh né Tô Hòa, không ngờ cô lại tìm đến, điều này khiến cho Lý Hồng Viễn không ngừng than khổ.
"Sao con lại đến?" Lý Hồng Viễn mất tự nhiên hỏi.
"Hôm nay tôi đến dinh thự tìm Trần Nguyễn Linh một chuyến, đi ngang qua đây nên ghé vào xem một chút." Tô Hòa cũng không giấu Lý Hồng Viễn.
Nghe lời này của Tô Hòa, chân mày của Lý Hồng Viễn cau lại.
"Ngài đây là biểu tình gì? Phó quan của Đốc quân vẫn luôn đi theo tôi, cô ta lại mang đứa bé trong bụng, tôi có thể đối xử với cô ta như thế nào?" Tô Hòa lạnh giọng, "Ngài nghĩ tôi là người như thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT