Trần Nguyễn Linh từng học dương cầm, Lý Hồng Viễn rất thích vừa nghe cô ta đàn dương cầm, vừa đọc văn chương, cuộc sống như vậy đối với Lý Hồng Viễn mới gọi là cuộc sống thật sự.

Cuộc sống không dính đến củi lửa, dầu muối mới là cuộc sống tốt đẹp, Lý Hồng Viễn yêu nhất chính dáng vẻ mười ngón tay không đụng vào chuyện gì của Trần Nguyễn Linh.

Tô Hòa cũng không ngờ Lý Hồng Viễn tuổi tác đã cao như vậy, vẫn còn có ý tưởng ngây thơ đến thế.

Ha, quả nhiên, nam nhân không hề có sức đề kháng với trà xanh biểu.

"Lần này tôi trở về, ngoài việc muốn nhắc nhở ngài ít lui tới chỗ Trần Nguyễn Linh, còn có một chuyện quan trọng." Tô Hòa nhàn nhạt nói, "Mẹ tôi muốn ly hôn với ngài."

Lý Hồng Viễn lộ ra biểu tình khiếp sợ, ông ta không thể tin hỏi một câu, "Con nói gì? Mẹ con muốn ly hôn với cha?"

"Ừ." Tô Hòa.

Lý Hồng Viễn không hề thấy ý tứ đùa giỡn trên mặt Tô Hòa, ngực ông ta phập phồng một chút, cuối cùng nói ra hai chữ, "Làm càn!"

"Chuyện ly hôn có thể treo bên miệng hay sao? Cho dù trong lòng mẹ con có chỗ nào không vừa ý, cũng không thể dùng chuyện ly hôn mà uy hiếp cha." Lý Hồng Viễn tức giận nói.

Lý Hồng Viễn thật sự tức giận, sau khi ông ta chắp tay sau lưng, đi hai vòng quanh thư phòng, mới khí giận chưa tan mà khiển trách.

"Con bảo mẹ con trở lại, có gì thì nói rõ ràng, lại bảo con về đây truyền lời là có ý gì?" Lý Hồng Viễn.

"Cha, ngài suy nghĩ nhiều, mẹ tôi không phải dùng chuyện ly hôn để uy hiếp ngài." Tô Hòa cảm thấy buồn cười, "Đứa trẻ cũng có rồi, ván đã đóng thuyền, dùng chuyện này để uy hiếp ngài thì có lợi ích gì?"

Lời này của Tô Hòa đâm chọt, khiến cho lòng Lý Hồng Viễn ngứa ngáy, hồi lâu hắn cũng không nói được một chữ, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Lý Hồng Viễn cố gắng đè nén lửa giận, ông tay bóp mi tâm, nói, "Ngày mai ta đến Yến Kinh tìm mẹ con một chuyến, con về ngủ đi, chuyện này con đừng xen vào."

Mặc dù Tô Hòa nói Lý phu nhân không phải tức giận với Lý Hồng Viễn, nhưng Lý Hồng Viễn cũng không tin.

Toàn bộ Du thành không thể nào tìm được nhà nào có chuyện ly hôn, bất kể Lý phu nhân có muốn ly hôn thật hay không, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của hắn sẽ đặt ở chỗ nào?

"Cha, ngài không cần đến Yến Kinh, mẹ tôi đã quyết định ly hôn với ngài, không phải hù dọa ngài, không phải tức giận với ngài, cũng không phải lợi dụng điểm yếu để uy hiếp ngài không được cưới Di nương."

"Cho dù ngài đến Yến Kinh, kết quả vẫn là như vậy, náo quá lớn mặt mũi ngài cũng không có vinh dự nào đâu."

Tô Hòa biết xương sườn mềm của Lý Hồng Viễn ở đâu, cho nên lúc nói chuyện luôn công kích vào chỗ yếu của Lý Hồng Viễn.

Thấy Lý Hồng Viễn còn muốn mở miệng, Tô Hòa cướp lời, "Tôi biết ngài không hiểu tại sao mẹ tôi lại ly hôn ngài, dù sao cũng là tình cảm mười mấy năm, theo lý thuyết, ngài nạp một Di nương mẹ tôi cũng không đến nổi như vậy."

Không sai, Lý Hồng Viễn đúng là nghĩ như vậy.

Phàm là nhà có quyền có thế, ai không thê thiếp thành đoàn? Lý Hồng Viễn thật sự không hiểu, Lý phu nhân lần này tại sao lại cương liệt như vậy.

Cho dù bên người ông ta có bao nhiêu phụ nữ, bà ấy cuối cùng vẫn là vợ cả của ông ta, là phu nhân chính phòng.

"Cha, nói thật thì tôi cũng rất thất vọng về ngài, ban đầu Trần gia đến nhà chúng ta nháo lớn như vậy, bao nhiêu người ở Du thành đang nhìn vào Lý gia chúng ta mà cười nhạo?"

"Nếu không phải Đốc quân tra ra Trần gia có chỗ không đúng, đẩy cha con Trần Tuấn Ngôn vào đại lao, chuyện này khẳng định vẫn chưa xong, ngài quên là cha của Trần Nguyễn Linh tuyên bố muốn kiện ngài hay sao?"

"Không ngờ chuyện này còn chưa kịp lắng xuống, ngài cuối cùng lại dây dưa với Trần Nguyễn Linh. Cho dù khoảng thời gian này ngài nản lòng, điểm này vẫn nên có chừng mực."

Tô Hòa nhìn Lý Hồng Viễn, chỗ nào cũng thất vọng, đau lòng.

"Nhưng ngài vẫn là cha của tôi, cho nên sau khi nghe chuyện này, vì tiền đồ của ngài mà tôi đi tìm Đốc quân, nói ngài sẽ không ở cùng một chỗ với Trần Nguyễn Linh nữa, đâu là lòng hiếu thảo của đứa con gái như tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play