Sau lưng các Đại quân phiệt nước Hoa gần như đều có các thế lực của các cường quốc phương Tây, bọn họ cấp súng đạn, thuốc men cho những Đại quân phiệt này, ủng hộ nội chiến quân phiệt.
Các cường quốc làm như vậy là muốn lợi dụng quân phiệt để thống trị nước Hoa, kiếm lại lợi ích lớn nhất cho chính mình.
Đã như vậy, bọn họ có thể lợi dụng tâm tư muốn độc chiếm nước Hoa của các cường quốc này, khiến cho bọn chúng chó cắn chó.
Nước Hoa là một khối thịt thơm béo, ai cũng muốn hung hăng cắn một cái, những quốc gia ra tay chậm trễ, nhìn những quốc gia khác miệng bóng loáng lợi ích, ai không đỏ mắt vì ghen tỵ?
Ý định của Tô Hòa, Nghiêm Lâm vừa nghe đã hiểu.
"Một mình cô là thương nhân, tâm tư ngược lại rất lớn." Nghiêm Lâm không mặn không nhạt nói một câu.
Tô Hòa cũng làm bộ không hiểu thâm ý trong lời nói của Nghiêm Lâm, mỉm cười một tiếng rồi nói.
"Cầu sinh ở trong thời loạn thế, muốn làm ăn, những người làm ăn như chúng tôi đều phải thuận thế mà khom lưng, thuận hình mà đổi mặt." Tô Hòa.
Tô Hòa cũng không tức giận, nụ cười của cô cũng không thay đổi, "Tôi muốn hỏi Đốc quân, nếu như chiến sự thật sự nổ ra, Đốc quân cảm thấy kinh doanh gì là tốt nhất?"
Không đợi Nghiêm Lâm trả lời, Tô Hòa liền tự hỏi tự đáp, "Đương nhiên là kinh doanh vũ khí."
Tô Hòa thu lại ánh mắt, âm thanh thâm sâu, "Nước Hoa chúng ta không chế tạo được vũ khí tối tân, nếu thật sự đánh, vậy thì chúng ta chỉ có thể mua súng đạn từ tay người khác."
Thời kỳ này, nước Hoa quả thật bị ức hiếp.
Cường quốc phương Tây vì muốn nước Hoa ngoan ngoãn chịu đòn, nằm im cho kẻ khác ức hiếp, liền phong tỏa toàn bộ với nước Hoa.
Cho dù bây giờ nước Hoa cầm vàng thỏi cũng không thể mua được vũ khí, bởi vì các cường quốc căn bản không bán vũ khí cho họ.
Cũng may, mặc dù trên bề nổi là không bán, nhưng nước Hoa có thể âm thầm thông qua tư nhân mà mua được súng, đạn, thuốc, bom.
"Một khi khai chiến, là lúc súng đạn khan hiếm, là lúc mà tàu buôn tư nhân dễ kiếm tiền nhất."
Tô Hòa bình tĩnh nhìn Nghiêm Lâm, "Cho nên Đốc quân, thương nghiệp đường biển của Yến Kinh phải nằm trong tay ngài."
Nước Hoa muốn vùng lên, đấu tranh với các cường quốc, vậy thì đó sẽ là một trận ác chiến. Đến lúc đó chiến tranh nổ ra, trăm nghề phải dừng lại, kinh tế điêu tàn.
Mạng cũng sắp không còn, ai còn nghĩ đuổi theo xu hướng kỳ bào?
Cho nên Tô Hòa nhất định phải tìm cho mình một kế sinh nhai ổn định, cô không có điều kiện kinh doanh súng ống, đạn dược.
Nhưng những thứ súng ống, đạn dược này nếu vận chuyển đến nước Hoa, vậy thì cần dựa vào vận tải đường biển.
Vì vậy Tô Hòa chỉ có thể lấy lui làm tiến, chuẩn bị kế hoạch kinh doanh, vì chuyện sau này bùng nổ chiến tranh mà toàn lực chuẩn bị.
Tuy lời nói của Tô Hòa ba hoa chích chòe, từ tình thế quốc tế nói đến tình hình nước Hoa, rồi đến vận tải đường biển của Yến Kinh, Nghiêm Lâm cũng không bị cô mê muội, đầu óc của hắn từ đầu đến cuối vô cùng thanh tỉnh.
"Cô muốn mở công ty đại diện cho Yến Kinh mậu dịch với Đông Dương?" Nghiêm Lâm hỏi Tô Hòa.
Tô Hòa cũng không hề che giấu dã tâm của mình, cô nói thẳng: "Không có gì kiếm được nhiều tiền hơn ngoại mậu, tôi là một người làm ăn, đương nhiên muốn kiếm nhiều tiền nhất!"
Công ty ngoại mậu Đông Dương là do người Nhật mở.
Năm đó cường quốc phương Tây xâm chiếm Yến Kinh, tiền triều hợp tác với người Nhật, cùng nhau đuổi những cường quốc đó đi.
Sở dĩ người Nhật giúp tiền triều, cũng là vì lợi ích của bản thân chúng, tiền triều đã cắt rất nhiều đất tô giới cho người Nhật.
Cho nên người Nhật đã biến Yến Kinh thành địa bàn của mình, cho đến khi tiền triều ngã đài, Yến Kinh bị xâm chiếm nghiêm trọng, thế cục mới sinh ra thay đổi.
Nhưng người Nhật ở Yến Kinh đã là đầu sỏ ở Yến Kinh, chuyện làm ăn, kiếm được tiền đều bị bọn họ tranh trước, trong đó bao gồm cả công ty ngoại mậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT