"Hồng Viễn năm nay cũng đã hơn ba mươi, ngay cả một đứa con trai cũng không có, thật khó khăn nó mới chịu nghĩ thông, kéo dài hương hỏa cho Lý gia, cô còn dạy con bé này phá hư hôn sự của nó, cô có ý gì?"

Lý lão phu nhân nén giận một bụng, đến cả Lý phu nhân cũng bị bà quở trách.

Lý phu nhân giận đến vành mắt đỏ hoe.

"Gia đình mà cha tôi muốn kết hôn kia, bây giờ đã bị Nghiêm Đốc quân nhốt vào đại lao, may mà cha tôi không có gì với người phụ nữ kia, nếu không hôm nay lão nhân gia ngài tới, cũng chỉ có thể vào tù thăm cha tôi mà thôi." Tô Hòa không mặn không nhạt nói.

Lý lão phu nhân bị Tô Hòa hù dọa, sau đó bà ta lại mắng: "Cô là cái đồ vô lương tâm, tôi nhổ vào, có đứa con gái nào giống cô, lại đi nguyền rủa cha mình hả? Nếu cô còn nói bậy nữa, tôi sẽ xé miệng cô ra, đừng tưởng rằng tôi không biết, cha cô làm việc cho Đốc quân, Đốc quân sao có thể giam nó?"

"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Trần gia mà cha tôi muốn kết hôn đã phạm phải tội lớn, ngài chưa thấy hiện trường Trần gia bị tịch thu gia sản thôi. Vì chuyện này, Đốc quân còn phái mấy người mang súng đến nhà, nếu ngài không tin tôi thì cứ hỏi quản gia, hoặc là đi hỏi cha tôi, xem tôi nói có đúng không."

"Hôn sự này tốt nhất ngài đừng nhắc lại, nếu để cho người ngoài nghe được, truyền đến tai Đốc quân, sợ rằng Đốc quân sẽ cảm thấy Lý gia chúng ta không biết điều." Tô Hòa cố ý hù dọa Lý lão phu nhân.

Lý lão phu nhân xưa nay quen bắt nạt kẻ yếu, bà ta cũng không biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, bị Tô Hòa hù họa như vậy, ngang ngược giảm xuống không ít, bà ta cũng không dám nhắc lại chuyện của Trần Nguyễn Linh nữa.

Nhưng Lý lão phu nhân vẫn rất tức giận với Tô Hòa, "Chờ cha cô về, tôi sẽ bảo cha cô dạy dỗ lại nha đầu chết tiệt cô, suốt ngày không biết lớn nhỏ, mới vừa rồi còn dám nguyền rủa cha cô."

"Bà nội, lời này của ngài là nói oan cho tôi, nếu không phải tôi sớm nhìn ra Trần gia không dễ dây vào, đi Yến Kinh gặp Nghiêm Đốc quân, bây giờ cha tôi đã bị liên lụy rồi."

"Lúc tôi từ Yến Kinh quay về, Đốc quân còn phái theo phó quan bên cạnh ngài ấy để bảo vệ tôi." Tô Hòa nhàn nhạt mở miệng.

"Đốc quân còn phái người bảo vệ cô?" Lý lão phu nhân mặt đầy không tin, bà ta nghiêng đầu hỏi quản gia đứng bên cạnh, "Nó nói thật?"

Quản gia gật đầu một cái, "Tiểu thư nói đều là thật, Trần gia không phải hạng tốt lành, may mà tiểu thư đến Yến Kinh mời người của Đốc quân đến."

Gương mặt Tô Hòa trong trẻo, cô liếc mắt nhìn Lý lão phu nhân, nói, "Nghe nói trước kia Đốc quân cũng từng đi học ở Anh quốc, hai chúng tôi coi như cũng cùng trường, cho nên cũng thân cận với hắn hơn người bình thường một chút."

Trước kia quả thật Nghiêm Lâm có đi du học, nhưng mà là học quân sự ở Đức, Tô Hòa nói bọn họ từng học chung trường, thật ra là đang bịa chuyên.

Đối với người như Lý lão phu nhân vậy, nói phải trái, đúng sai hoàn toàn vô dụng, phải dùng quyền thế đè ép bà ta.

Quả nhiên nghe những thứ này, Lý lão phu nhân cũng bắt đầu nổi lên toan tính, nha đầu chết tiệt này mặc dù không thể nối dõi tông đường, nhưng phụ nữ cũng có chỗ tốt của phụ nữ.

Cháu gái của bà ta dáng vẻ không tệ, ngược lại có thể lôi kéo Đốc quân.

Ở trong mắt Lý lão phu nhân, Nghiêm Lâm hoàn toàn giống như Hoàng đế thời xưa, nếu gả Lý Sính Đình qua đó, cũng coi như là nhà họ có mặt mũi, cho dù là làm bé, đó cũng là một quý phi nương nương.

"Nếu Đốc quân đối tốt với con, vậy tốt hơn hết là con đi Yến Kinh thân cận với Đốc quân một chút đi." Lý lão phu nhân nhất thời cũng hòa nhã không ít.

Nghe được ý tứ trong lời nói của Lý lão phu nhân, mặt Lý phu nhân lạnh dần.

Lý lão phu nhân nói thế nào bà cũng không quan tâm, nhưng muốn dùng con gái bà để nịnh hót nhà quyền quý, điểm này Lý phu nhân thật sự không thể nhịn nổi.

Trước kia bà và Lý Hồng Viễn ân ái vô cùng, cho nên đối mặt với Lý lão phu nhân bà cũng vô cùng nhẫn nhịn, dù sao bà ấy là trưởng bối, cũng là mẹ của Lý Hồng Viễn.

Nhưng hôm nay Lý phu nhân chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu với ngôi nhà này, còn có chút chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play