"Yes! Madam!" Cánh tay nhỏ mập mạp của Đường Đường đặt trên đầu, làm một thủ thế chào theo nghi thức quân đội cực kì thiếu nghiêm túc.
Thất Nguyệt thấy vậy mỉm cười, yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé.
Cô có thể khẳng định rằng, Phùng Điềm đang dùng không gian tùy thân.
Nhưng vì Phùng Điềm vẫn luôn kiên nhẫn bám theo, nên Thất Nguyệt quyết định bán cho ả một sơ hở.
Cô dẫn Đường Đường vào một căn phòng đã được xử lý sạch sẽ nằm trong một cửa hàng bán lẻ, sau đó cúi đầu nói với Đường Đường: "Đường Đường ở đây chờ mama một chút, mama lên lầu dọn dẹp sạch sẽ quái vật. Con phải ngoan, không được chạy lung tung, đã biết chưa?"
Thất Nguyệt nháy mắt với Đường Đường, bé biết thuật đọc tâm, đương nhiên sẽ hiểu được ý định của cô, vì vậy Đường Đường cực kì nghe lời, gật đầu đáp, "Mama yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn.". Sau đó bé chớp chớp mắt đáp lại tín hiệu của cô.
Thất Nguyệt men theo cầu thang đi lên tầng trên.
Phùng Điềm thấy cơ hội tốt đã tới, chỉ cần ả bắt được Đường Đường trước thì cần gì phải sợ Thất Nguyệt? Nội tâm ả bắt đầu hưng phấn, sao có thể nghĩ tới chuyện vì sao Thất Nguyệt lại để một đứa trẻ tại nơi nguy hiểm như vậy một mình. Ả thậm chí còn chẳng thèm do dự, thân hình chợt loé, lập tức thoát khỏi không gian tuỳ thân, nhanh chóng lao thẳng về phía Đường Đường.
Khoảng cách giữa Phùng Điềm và Đường Đường không xa, chỉ cần một bước nhảy là có thể tới trước mặt bé. Ngón tay ả đã chạm tới ống tay áo Đường Đường, cảm giác vui sướng lập tức dâng lên, ả nghĩ thầm: Lợi hại thì sao chứ? Hoá ra chỉ là đồ ngốc.
Đường Đường quay đầu nhìn về phía Phùng Điềm giống như vừa mới phát hiện ra ả ta. Nhưng ngoài dự kiến của ả, Đường Đường không hề bị dọa, cũng không hề hét lớn, ngược lại còn nở một nụ cười ngọt ngào với ả. Phùng Điềm theo bản năng liền cảm thấy có gì đó không đúng. Trực giác nói cho ả biết ả nên quay trở lại không gian tuỳ thân. Đáng tiếc, hiện tại đã chậm, ngay khi Đường Đường cười với ả, một cỗ tinh thần lực cường đại nháy mắt ùa vào đầu ả, Phùng Điềm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuống, sau đó toàn bộ thế giới xung quanh đều chìm vào bóng tối.
"Mama thấy không, con rất lợi hại!". Thấy Phùng Điềm hôn mê bất tỉnh, Đường Đường tự hào nhảy xuống từ trên ghế dài, lạch bạch chạy đến bên người Phùng Điềm đang nằm dưới đất.
Không cần đợi Thất Nguyệt xuống tay, Đường Đường đã lục lọi cổ áo Phùng Điềm, cuối cùng từ cổ áo lấy ra một khối ngọc bội xanh mướt được buộc bằng một sợi tơ hồng.
Thất Nguyệt vừa nhìn thấy nó đôi mắt lập tức sáng ngời. Khối ngọc bội này cùng vật phẩm trong giao diện cửa hàng của không gian giống nhau như đúc, không biết có phải trước kia từng có thần tuyển giả giống cô đến thế giới này hay không.
Thất Nguyệt cầm lấy khối ngọc bội trong tay Đường Đường, nhắm mắt cảm nhận, một nguồn năng lượng mênh mông cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng sau đó Thất Nguyệt lại thở dài lắc đầu, ngọc bội này tuy rằng tốt nhưng cô không thể sử dụng được. Trước đó Thất Nguyệt có xem qua bản thuyết minh, loại vật phẩm không gian này chỉ chấp nhận người kí khế ước cùng với nó, nếu có người nào khác cố ý mạnh mẽ ràng buộc thì vật phẩm sẽ hấp thụ rất nhiều năng lượng của người sử dụng xem như là phí thuê. Không chỉ như vậy, nếu sử dụng trong thời gian dài, linh hồn và thể xác của người sử dụng sẽ bị không gian hấp thu, nhẹ thì nổi điên, nặng thì hồn phi phách tán.
Tuy rằng hiện tại Thất Nguyệt không có ý định sử dụng nó nhưng vẫn giữ lại, ít nhất cũng có một chỗ tốt. Nếu nhặt được vật phẩm thuộc về không gian* bị đánh rơi sẽ được thưởng thêm giá trị kinh nghiệm.
[*] không gian ở đây để chỉ không gian chủ thần Bạch Dạ Hy
Đường Đường có ý muốn cầm chơi nhưng Thất Nguyệt không đồng ý, cô cất ngọc bội vào không gian trước đôi mắt đáng thương của Đường Đường. Không gian tùy thân mà cô lấy được chưa cùng Phùng Điềm thành lập khế ước, đó chỉ là một loại quan hệ như ký sinh, sau khi rời khỏi Phùng Điềm một khoảng thời gian thì quan hệ sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.
Hiện tại đến vấn đề xử lý Phùng Điềm, Thất Nguyệt cảm thấy có chút khó xử, theo lý thuyết thì giết chết là tốt nhất, nhưng có rất nhiều người biết cô với ả cùng nhau tiến vào. Vốn dĩ từ trước tới nay chiến đội của cả hai đã không ưa nhau, nếu ả chết, mọi người hoàn toàn có khả năng hoài nghi cô chính là người giết Phùng Điềm. Căn cơ của cô hiện tại chưa vững chắc, không nên liều mạng trở mặt hoàn toàn với Vinh Quang.
Cuối cùng, Thất Nguyệt quyết định đưa Phùng Điềm tới một tầng hầm kín, lại dùng thêm kỹ năng Không Gian Che Chắn, ẩn giấu hơi thở của ả. Như vậy, Phùng Điềm có thể ngủ một giấc an an ổn ổn mà không bị con zombies nào đi ngang qua ăn mất.
Nhưng Đường Đường sao có thể tốt bụng như vậy. Phùng Điềm đã bị bé gắn mác "Người xấu" rồi. Tròng mắt bé tinh nghịch chuyển động, trộm che miệng cười khanh khách!
Nhân lúc Thất Nguyệt không chú ý, bé sử dụng một chút tinh thần lực ở phạm vi rộng, sau đó xấu xa theo Thất Nguyệt đi ra ngoài.
Một ngày sau, Phùng Điềm tỉnh lại sau cơn hôn mê, ả đau đầu muốn chết đi được, lấy tay chạm vào trán, làm thế nào cũng không nhớ được vì sao bản thân lại. Ký ức cuối cùng của Phùng Điềm kết thúc khi ả theo dõi hai mẹ con Thất Nguyệt.
Sau đó thì sao? Không có sau đó!!
Nửa ngày sau Phùng Điềm mới cảm thấy tốt hơn một chút, hơi thanh tỉnh lại. Ả cảm thấy dường như có thứ gì đó đang bò trên người, ngay sau đó, lại có thứ gì đó bò lên mặt ả. Phùng Điềm bắt đầu kinh hoàng, theo bản năng liền duỗi tay bắt lấy, lập tức bắt được một con vật, nó không ngừng nhúc nhích ngọ nguậy trong tay ả.
Phùng Điềm liền mở mắt cúi đầu nhìn xuống, nhưng bởi vì ánh sáng u ám, hơn nữa đầu ả còn có chút choáng váng, nên qua một lúc lâu mới thấy rõ ràng, trong tay ả rõ ràng là một con gián còn đang động đậy. Phùng Điềm kinh hoàng thét chói tai, xuyên qua khe hở tầng hầm thẳng lên trời cao. Ả chỉ thấy toàn bộ hầm đầy những con gián đang bò, không những thế trên người, trên đầu ả cũng đều là gián.
"A!!!!" Phùng Điềm hét lên, âm thanh tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, ả muốn dùng dị năng, lại phát hiện dường như dị năng đã bị phong bế tạm thời, không thể sử dụng được. Phùng Điềm nhảy dựng lên, liều mạng đập gián trên người, nhưng vô dụng, càng ngày càng nhiều gián bò về phía ả.
Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy zombies khi mạt thế mới bắt đầu, Phùng Điềm cũng chưa từng hoảng sợ như vậy. Đây là đâu?
"Cứu mạng!!!" Phùng Điềm cảm thấy chính mình sắp điên mất! Từng tiếng thét chói tai từ trong hầm truyền ra!!
- ----------------------
Mang theo Đường Đường thật giống như mang theo một cái radar nhỏ, chỉ cần sử dụng tinh thần lực, yêu ma quỷ quái hoàn toàn không có chỗ trốn.
Thất Nguyệt tìm thấy Mộ Cẩn Thần trong phòng giải phẫu của bệnh viện. Cả người hắn đầy máu, trên bụng bị rạch một vết thương rất to, trong tay nắm chặt cây kim, rõ ràng là khâu miệng vết thương được một nửa thì liền té xỉu, để lại trên mặt đất một vũng máu lớn. Nếu không phải thân thể của dị năng giả được cường hóa, chỉ sợ hiện tại hắn đã đi gặp thượng đế.
Lúc Thất Nguyệt đến bệnh viện, một đám zombies đang có ý đồ hợp tác đánh sập cánh cửa. Đối với bọn chúng, dị năng giả ở bên trong chính là một bữa tiệc lớn kiểu Pháp. Nếu Thất Nguyệt tới muộn thêm một chút e rằng Mộ Cẩn Thần đã thành một bộ xương khô.
Không mất sức chút nào để giải quyết hết những vị khách ăn thịt táo bạo này, Đường Đường niệm một tia sét, đánh tan hết những đồ vật linh tinh mà Mộ Cẩn Thần dùng để chặn cửa. Khi cô vào liền thấy được Mộ Cẩn Thần nằm gục trong vũng máu.
Đường Đường dùng một thuật chữa trị đơn giản, làm vết thương của Mộ Cẩn Thần không tiếp tục chảy máu nữa, sau đó thì bé cũng không làm thêm cái gì nữa, vì bé chỉ cần đảm bảo hắn không chết là được.
Sau khi Đường Đường làm xong liền lấy một hộp cờ nhảy* từ trong ba lô nhỏ, làm nũng với Thất Nguyệt:
"Mama, chúng ta cùng chơi cờ nhảy đi!"
*Một trò chơi thử thách IQ và tư duy chiến thuật của người chơi. Trong trò chơi này có thể có từ 2 người chơi trở lên, bạn phải nhảy các quân cờ của mình qua hết bên phần đất của đối phương, và đối phương cũng sẽ nhảy sang phần đất của bạn, bên nào dành được trọn vẹn đất của đối thủ sẽ chiến thắng.
+ Nguyên tắc nhảy là phải có quân làm cầu để nhảy, bạn được nhảy theo đường thẳng hoặc đường chéo, do đó một lần có thể đi được đoạn đường dài nếu có cầu bắc. Nguồn: Đồ Chơi Thông Minh
"Được, con nhớ chú ý khi nào hắn tỉnh đấy!". Thất Nguyệt rất không có lương tâm cùng Đường Đường chơi cờ, mặc kệ kẻ đang thoi thóp chẳng khác nào thi thể - Mộ Cẩn Thần nằm đó.
Thất Nguyệt vẫn luôn tâm đắc một câu "Cứu người khi hoạn nạn". Lời này hoàn toàn lý giải cho đạo lý: chỉ có cứu người khi hoạn nạn, đối phương mới thực sự nhớ rõ ân cứu mạng.
Cái gì mà cứu người không cần báo đáp? Cứu người còn không phải là chờ được báo đáp sao?
"Mama, chú ấy sắp tỉnh." Đường Đường bỗng nhiên ném một quân cờ, đem hộp cờ nhảy đóng lại, cất vào cặp sách.
Thất Nguyệt yêu thương nhéo cái mũi nhỏ của Đường Đường, tiểu gia hỏa này, cứ khi nào sắp thua là lại giở chiêu này.
Nhưng đúng là Mộ Cẩn Thần sắp tỉnh, Thất Nguyệt liền làm rối tóc một chút, lấy máu chảy xuống từ vết thương của Mộ Cẩn Thần bôi lên mặt, làm như bản thân thực sự đã liều mạng tới cứu hắn, lại cắt xé vài chỗ trên quần áo. Lúc này mới vừa lòng dừng tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT