Phong Thất Nguyệt nghe thấy người đàn ông ngoại quốc kia đang nói tiếng Pháp. Ở thời đại này, tuy có người học tiếng Pháp, nhưng không nhiều. Sở dĩ cô biết tiếng Pháp cũng vì trước kia luôn đi theo bên người Phong Uyển Uyển, nàng thân là người thừa kế gia tộc, cần phải học cổ ngôn, tiếng Pháp cũng là một trong số đó. Mà Thất Nguyệt sớm chiều bên cạnh đương nhiên cũng học được, huống chi tư chất của cô cũng không tệ.
"Xin chào, tiên sinh, ngài cần giúp gì sao?" Thất Nguyệt dùng tiếng Pháp nói.
"Ôi, Thượng Đế của ta ơi, cuối cùng cũng có người giao tiếp được với tôi." Người đàn ông vui mừng nhìn Thất Nguyệt, muốn tiến lên ôm cô.
Thất Nguyệt lập tức nghiêng người né tránh, dù sao ôm ấp với người ngoại quốc ngoài đường có thể ảnh hưởng không tốt tới thanh danh.
"Tiên sinh, ngài gặp vấn đề gì sao?"
Người đàn ông ngoại quốc chụp phải hư không, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến phụ nữ Trung Quốc đều rất tế nhị, vì thế cười cười xin lỗi, sau đó bất đắc dĩ nói, "Sau khi tôi rời thuyền thì không gặp được người tiếp ứng, liền tìm phu xe này, muốn hắn đưa tôi đến ngân hàng Pháp quốc, nhưng hắn lại đưa tôi đến đây. Cho dù tôi có nói gì hắn cũng không hiểu. Nếu không gặp được tiểu thư mỹ lệ đây, có lẽ ta sẽ phải lưu lạc đầu đường mất."
Thất Nguyệt nói với phu xe địa điểm người đàn ông muốn đến, phu xe lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Bởi vì người ngoại quốc luôn gia tay hào phóng nên hắn có học một chút tiếng Anh, chuyên môn kiếm sống ở bến tàu. Nào ngờ, người ngoại quốc hôm nay hắn gặp lại nói thứ tiếng kì quái gì đó, một câu hắn cũng không hiểu. Nhưng thấy người đàn ông ngoại quốc này ăn mặc chỉnh chu, không muốn mất đi một mối làm ăn, nên hắn giả bộ đã hiểu, rồi kéo người đàn ông đến đây.
"Ngài ngồi lên xe kéo, hắn sẽ kéo ngài đến ngân hàng Pháp quốc." Thất Nguyệt nói với người đàn ông ngoại quốc.
Thấy cô định rời đi, James chặn trước mặt cô, ánh mắt thâm tình nói:
"Tiểu thư mỹ lệ, tên tôi là James, tôi có thể có vinh hạnh được biết tên nàng* không? Tôi muốn bằng hữu trong nước của tôi có thể gặp được nàng một lần, để họ biết thế giới này có thiên sứ tồn tại."
[*] xưng hô này hợp với sự lãng mạn của người Pháp.
Thất Nguyệt quẫn bách, từng nghe nói người Pháp nổi tiếng là lãng mạn, không nghĩ tới lại có thể lãng mạn đến mức này. Chỉ đường cũng có thể trở thành thiên sứ?
"Xin lỗi, tiên sinh. Tôi có việc gấp, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến." Thất Nguyệt phất tay từ chối thỉnh cầu của James, nghiêng người định rời đi.
"Tiểu thư, vậy nói cho tôi biết tên của nàng được không?" James vẫn lưu luyến không buông, hỏi cô.
"Tôi là Kella." Thất Nguyệt tùy tiện bịa ra một cái tên, sau đó chào tạm biệt James rồi rời đi.
"Nàng thật xinh đẹp, phải không? Quyết định đến Trung Quốc của tôi quả nhiên không sai, tôi lại có thể gặp được thiên sứ hộ mệnh." James nhìn bóng dáng Thất Nguyệt đã rời đi, che ngực nói với phu xe bên cạnh.
Phu xe trợn trắng mắt, chẳng hiểu lời nào.
- --
Bách Nhạc Môn là vũ trường lớn nhất trong tất cả các vũ trường, lại mới khai trương, mặc kệ là trang trí hay dàn nhạc, đến cả số lượng vũ công, tất cả đều đứng đầu Thượng Hải. Điều này cũng đồng nghĩa với việc ở đây cạnh tranh rất khốc liệt.
Thất Nguyệt từ xa đã nghe thấy âm thanh nhạc jazz diễn tấu bên ngoài, cũng giống như các vũ trường khác, chỉ cần có liền có thể biểu diễn. Nhưng Bách Nhạc Môn vừa vung tay lập tức mời đến mấy người, thậm chí có hẳn một đội chuyên diễn tấu bắt đầu từ chạng vạng tối.
Thất Nguyệt tiến vào phòng nghỉ từ cửa sau. Chưa đến giờ làm việc, rất nhiều vũ nữ đều ngồi make up ở bàn trang điểm. Một số người biểu diễn ca vũ thì tìm phòng thay quần áo.
"Mẫn Nhi, thân thể đã khỏe lên chưa?" Anna vừa thấy Thất Nguyệt liền tiến lên hỏi thăm.
"Nghỉ ngơi hai ngày, bây giờ rất tốt." Thất Nguyệt gật đầu với Anna.
Lúc này, Anna mới để ý đến Thất Nguyệt hôm nay trang điểm khác lạ, "Sao lại mặc như thế này tới đây? Bất quá, khá xinh nha.". Tuy cô chưa từng đi học nhưng cũng từng thấy nữ sinh mặc giống như thế này, vì thế lôi kéo Thất Nguyệt, dùng sức đánh giá.
"A, đúng rồi, mau đến nói một tiếng với Đại Ban, hắn mới nhắc đến cậu hôm qua đấy." Anna vừa nghĩ đến chuyện này, lập tức kéo Thất Nguyệt ra cửa.
Đại Ban ở Bách Nhạc Môn họ Trịnh, khách đến nơi này đều gọi hắn là A Trịnh, tuổi tác xấp xỉ ba mươi, là một nam nhân nhỏ gầy, khuôn mặt khôn khéo. Ở vũ trường, Đại Ban cũng giống như người đại diện của vũ nữ, tất cả những mối làm ăn, giới thiệu vũ nữ với khách đều là hắn quản. Hắn là do lão bản* Bách Nhạc Môn dùng rất nhiều tiền đào đến làm việc, là người rất quen thuộc với tam giáo cửu lưu* ở Thượng Hải. Tùy tiện nói tên một người, hắn đều nhớ rõ biển số xe. Sở thích của mỗi một vị khách đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
[*] Lão bản = ông chủ = giám đốc. Vị diện này lấy bối cảnh thời đại dân quốc, để như vậy sẽ làm nổi bật nét cổ điển của thời đại.
[*] Tam giáo cửu lưu : những người thuộc những tầng lớp, ngành nghề khác nhau.
Thấy Anna lôi kéo Thất Nguyệt đến xin lỗi, Trịnh Đại Ban cũng không thèm để ý, xua tay. Nguyên tắc làm người đầu tiên của hắn là không thể đắc tội người khác. Nếu nói ở bến Thượng Hải không phải ai cũng có thể phát đạt? Vậy phải nhìn xem, có khả năng có người hôm nay còn là phu khuân vác, mấy ngày sau đã thấy trở thành lão đại.
"Được rồi được rồi, lần sau chú ý là được. Tôi chỉ có thể nói với cô, khách tới đây đều là đến để mua vui. Nếu cô còn như vậy, cho dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không cứu được cô."
Trịnh Đại Ban vừa mới dứt lời, đã có người tới tìm hắn.
"Được rồi, hai người về đi." Hắn còn có việc, vì vậy ngay lập tức đuổi hai người Thất Nguyệt và Anna đi.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi người vừa chạy tới.
"Lão bản nói hôm nay người chơi dương cầm không tới được, muốn anh mong chóng tìm người tới thay." Người vừa chạy đến thở hồng hộc nói.
Sắp tới giờ mở cửa, bây giờ lại xảy ra chuyện này.
"Bây giờ ta phải đi đâu tìm người? Trường dạy đàn giờ này đã tan học lâu lắm rồi. Đừng bảo ta chạy tới vũ trường khác mượn người? Ai mà chẳng cần người làm việc." Trịnh Đại Ban thở không ra hơi, đây có khác nào làm khó hắn.
"Trịnh Đại Ban, tôi có thể thử." Thất Nguyệt đi không bao xa, vừa đủ để nghe thấy lời của Đại Ban, trong lòng liền động, lập tức tự đề cử bản thân.
Cô không biết chơi dương cầm, nhưng nguyên chủ Lý Mẫn Nhi thì có. Lý Mẫn Nhi thật sự rất ngốc, lúc còn nhỏ gia đình khá giả, cha lại rất yêu thương cô, cho cô đi học ở trường đầy đủ, không chỉ được học tiếng anh, còn học cả đàn dương cầm. Sau khi cha qua đời, mẹ cô lại là người không bao giờ đụng đến việc nhà, tiền gửi ngân hàng thì bị cữu cữu lừa mất, cuối cùng cô phải đi làm vũ nữ nuôi sống cả nhà. Lý Mẫn Nhi tuy giỏi ngoại ngữ lại biết chơi đàn, nhưng từ trước tới nay đều không dám nói ra, sợ bôi nhọ danh tiếng trường học. Phong Thất Nguyệt thì khác, cô không nghĩ sẽ lãng phí điều kiện tốt như thế để đi khiêu vũ kiếm tiền.
"Cô có thể sao?" Trịnh Đại Ban hoài nghi nhìn Thất Nguyệt. Bến Thượng Hải cũng không có nhiều người biết đàn dương cầm. Lý Mẫn Nhi ở trong đám vũ nữ không xấu cũng không đẹp, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch lại quá dài, tính tình bảo thủ, người đến ngắm cô đều không chịu được bao lâu.
"Phải. Trước kia tôi là học sinh trường St.Mary, có học hết cao trung." Thất Nguyệt cố ý cúi đầu, bộ dạng khổ sở.
Trịnh Đại Ban nhìn cô đáng thương, người có thể học ở trường St.Mary đều không phải người nghèo, xem ra trong nhà gặp nạn, liền hỏi "Vậy cô biết ngoại ngữ?".
"Phải, tôi biết tiếng Anh và tiếng Pháp." Thất Nguyệt thật sự không chỉ biết hai loại ngôn ngữ này, nhưng nếu nói ra quá nhiều sẽ khiến người khác hoài nghi, dù gì ở thời đại này người có thể học được song ngữ rất ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT