*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Mặc dù đã thoát khỏi nguy cơ bị bắt về làm lô đỉnh, nhưng quyết định đi Bách Hoa Cốc vẫn không hề thay đổi.

Thời điểm đến Bách Hoa Cốc, Thất Nguyệt hoàn toàn bị cảnh sắc nơi đây mê hoặc. Mỹ lệ, xinh đẹp, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Vị trí địa lý của Bách Hoa Cốc cũng vô cùng kì lạ, nhờ có mạch suối nước nóng ngầm nên bốn mùa ở đây đều giống như tiết trời ngày xuân. Hoa nở quanh năm, lại thêm hơi nước bốc lên từ mạch suối nước nóng khiến cảnh sắc càng thêm thơ mộng, hư ảo, dường như chẳng phải là thắng cảnh nhân gian nữa, mà là nơi tiên cảnh. Không chỉ vậy, trong cốc còn có đủ loại chim thú khác nhau, sắc thái mười phần rực rỡ.

Trong cốc đẹp như vậy, nhưng so với ngoại cốc, quả thực khác nhau một trời một vực. Năm mươi dặm bao quanh Bách Hoa Cốc đều là đầm lầy đầy rẫy trận pháp, muốn tiến vào trong cốc quả thực khó hơn lên trời.

Dọc theo đường đi, Thất Nguyệt không khỏi cảm khái, gia gia của cô thật sự có tiền, một nơi như Bách Hoa Cốc hoàn toàn có thể xưng là thánh địa nghỉ dưỡng, mua được một địa bàn như vậy, tuyệt đối thu về không ít bạc.

Không chỉ riêng gia gia có tiền, Thất Nguyệt phát hiện phụ mẫu của nàng cũng rất giàu có. Trừ bỏ một vài đồng ruộng ở ngoài, cả Thủy Nguyệt phái chỉ có hai tiêu cục. Mặc dù sản nghiệp nhỏ bé như vậy, nhưng đãi ngộ ở Thủy Nguyệt phái lại vô cùng tốt. Thời điểm Thủy Phong Khinh xuất giá, của hồi môn tuyệt đối được dùng hai chữ "phong phú" để miêu tả.

Thất Nguyệt đem những thắc mắc của mình nói với Thủy Hạo Nguyệt, ông lập tức cười ha ha, nói, "Tiểu trư* nhà chúng ta cuối cùng cũng thông suốt rồi a!"

[*] tiểu trư ở đây để chỉ Thủy Phong Khinh - Thất Nguyệt.

Đối với người ngoài, Thủy Hạo Nguyệt đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, nhưng đối với khuê nữ nhà mình, ông rất vui lòng phổ cập kiến thức kỹ càng tỉ mĩ.

Nói đến "vớt" tiền, lại phải nói đến Ma giáo.

Trên giang hồ không thiếu các đại môn phái, các môn phái này phải nuôi dưỡng một đám đồ tôn đồ tử. Tương tự, sản nghiệp trên giang hồ của các môn phái cũng nhiều như vậy, tiêu cục, vận tải đường thủy,... Nếu là môn phái có thanh danh không tốt sẽ kinh doanh sòng bạc, kỹ viện linh tinh. Lại nói, những sản nghiệp này cũng không dễ làm, đặc biệt là vận tải đường thủy, muốn làm ăn đương nhiên phải cùng quan phủ lui tới thường xuyên, mà quan phủ "hút máu"* vô cùng nặng tay, mười phần lợi nhuận, chờ đến tay các đại môn phái cũng chỉ còn lại vài phần. Ngay cả sòng bạc, kỹ viện, mặc dù kiếm nhiều, nhưng môn phái nào chẳng yêu quý thanh danh, cũng chỉ có thể lén lút tiến cống quan phủ, bản thân đương nhiên không dám khai ra.

[*] nguyên gốc convert là "trừu thành", không biết edit từ gì cho thích hợp nhất nên dùng "hút máu". Đối với thương nhân, lợi nhuận chẳng khác gì máu. Quan phủ bòn rút lợi tức của họ cũng giống như hút máu vậy. Mọi ý kiến góp ý sửa đổi đề nghị cmt.

Vậy câu hỏi đặt ra là, thiếu hiệp của các đại môn phái hành tẩu giang hồ, tán gái, ăn cơm, ở trọ, mặc quần áo, mua vũ khí, rốt cuộc lấy tiền ở đâu để tiêu xài?

Trong tiểu thuyết, đại hiệp đến khách sạn đêu gọi nửa cân tương thịt bò, một vò nữ nhi hồng linh tinh các kiểu. Đây mới chỉ là mức tiêu phí thấp nhất của họ. Nào có đại hiệp nào bước chân vào tửu lâu (quán rượu) kêu, "Tiểu nhị đâu, một chén mì, không thêm trứng gà, trà, một phòng trọ giường lớn chung người*." Nếu thật sự kêu như vậy, có phần mất mặt. Đặc biệt là khi có nữ hiệp xinh đẹp như hoa bên cạnh, có khác nào mất hết mặt mũi.

[*] nguyên gốc "đại giường chung lâu", tức là phòng trọ có một dãy giường sát nhau, người đến trọ sẽ nằm chung với người khác trong cả dãy giường ấy. Đại khái là như thế này 👇👇👇



Năng suất lao động thời cổ đại thấp. Trâu là nguồn lao động trọng yếu, buôn bán trâu chẳng hề dễ dàng, nghiêm khắc mà nói, giết trâu cày hoàn toàn được coi như tội danh mưu phản. Chỉ có trâu chết già, hoặc ngã chết linh tinh gì đó mới có thể bán, mà thịt bò bán cũng không tiện nghi.

Rượu cũng vậy, sản lượng thu hoạch không cao. Người người đều không có đủ lương thực để ăn. Rượu ủ vốn dĩ chính là mặt hàng xa xỉ, huống chi là rượu thượng đẳng, hoàn toàn là vật phẩm chỉ kẻ có tiền mới có thể hưởng dụng.

Phương diện ăn uống thì coi như thôi đi, bỏ qua, nhưng là thiếu hiệp, ít nhất phải có đao kiếm. Lại nói, kỹ thuật tinh luyện lúc bấy giờ không cao, số lượng thiết khí (sắt) có hạn, muốn sở hữu một thanh bảo kiếm thượng đẳng, đương nhiên phải trả một cái giá phi thường "đẹp". Đều nói, bần học văn, phú học võ. Làm thiếu hiệp còn cần có ngựa, chẳng ai lại đi cưỡi một con la lưu lạc thiên nhai cả, nhưng loại vật phẩm như ngựa lại càng quý giá. Một con ngựa hơi tốt một chút cũng có giá tương đương với một chiếc Cadillac*. Có thể thấy, để nuôi dưỡng một đám thiếu hiệp, áp lực của các đại môn phái lớn đến cỡ nào.

[*] Cadillac: hãng siêu xe sang trọng, công ty mẹ: General Motors. Dưới đây là hình ảnh một chiếc limo Cadillac được cựu Tổng thống Mĩ Obama sử dụng với hệ thống phòng thủ tiên tiến, có thể coi như một chiếc xe tăng.



Những thiếu hiệp nhân sĩ chính phái này không thể đi cướp bóc, làm chuyện xấu, nhưng Ma giáo có thể a. Mà nhân sĩ chính phái lại có thể lấy cớ tiêu diệt Ma giáo, đoạt đồ của Ma giáo. Ngoài trừ điểm này, Ma giáo còn có làm quan phủ không nảy sinh ý tưởng tiêu diệt võ lâm giang hồ, mà nhân sĩ chính phái tiêu diệt Ma giáo sẽ khiến quan phủ không có cơ hội phái binh trấn áp. Vì vậy, chính tà tranh đầu ngươi chết ta sống, nhưng thực tế, cao tầng (nhóm người đứng đầu, cầm quyền) hai bên trên cơ bản vẫn duy trì mối quan hệ hài hòa vô cùng vi diệu.

Thủy Hạo Nguyệt thuộc chính phái, theo lý thuyết, loại người không có chỗ dựa phía sau như ông không có tư cách phân một chén canh, nhưng đổi lại, Thủy Hạo Nguyệt có mệnh tốt, cưới một lão bà là hiệp nhị đại đứng đắn. Vì vậy, dưới sự trợ giúp của nhạc phụ (cha vợ), năng lực của Thủy Hạo Nguyệt có cơ hội thể hiện, tuổi còn trẻ đã năm trong hàng ngũ cấp cao.

#Tiếu: Có một sự hư cấu nhẹ ở đây, vì t cũng chẳng hiểu convert nói cài gì, mà lại lười bò qua bản raw.

Vì vậy, tuy Thủy Nguyệt phái chỉ là môn phái mới lập, nhưng phúc lợi của đệ tử trong phái vô cùng tốt. Phúc lợi tốt, đương nhiên chiêu sinh cũng dễ dàng hơn nhiều, chỉ trong khoảng thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, Thủy Nguyệt phái đã chiếm một địa vị không nhỏ trên giang hồ.

Đương nhiên, nội tình trong chuyện này không thể nói ra. Ngoài mặt, môn phái chính đạo phải đem Ma giáo nói thành đồ ghê tởm, lừa dối những tiểu hiệp, kích thích sự phẫn nộ bên trong họ, dẫn dắt bọn họ hướng về phía trước. Để lừa dối, phe chính đạo cũng thực hao tâm tổn huyết, trừ bỏ tích cực tuyên truyền hàng ngày, các đại môn phái còn liên hợp (liên minh + hợp tác) lập ra các loại Bảng Xếp Hạng. Ví như, giết được nhiều giáo chúng Ma giáo sẽ được xướng tên trên Hiệp Khách Bảng, thiếu hiệp lớn lên thực soái sẽ được xếp vào Mỹ Nam Bảng, còn nữ hiệp xinh đẹp, lại thêm võ công tốt sẽ được đề danh trên Quần Phương Bảng. Đặc biệt, mỗi năm sẽ cử hành Đại hội luận võ, top 10 người đứng đầu sẽ lọt vào Anh Hùng Bảng. Ngoài ra còn có Giải thưởng dành cho sự cống hiến lớn nhất, Giải thưởng dành cho người sáng tạo nhất, Giải thưởng dành cho 10 tay giết Ma giáo thiện nghệ... Dù sao cũng chẳng cần tốn tiền, chỉ cần bỏ ra mấy đồng in ấn giấy khen, còn có thể khuấy động tính tích cực của mọi người, thuận tiện in thêm khẩu hiệu kháng Ma trên các Bảng Xếp Hạng, lừa dối mọi người cùng nhau chống lại Ma giáo.

Thủy Hạo Nguyệt nói xong, vuốt đầu Thất Nguyệt, nói, "Phong Khinh a! Không cần khổ sở vì chuyện hòa ly. Rất nhanh thôi, phe chính đạo sẽ tiến hành vây công tiễu trừ Ma giáo. Đến lúc đó, cha sẽ khiến Mục An phải gia nhập đội ngũ quân tiên phong."

Thất Nguyệt nhìn khuôn mặt thuần lương soái khí của phụ thân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Quá hắc ám!

Sau khi bồi Thất Nguyệt hai ngày, phụ thân soái khí và mẫu thân tính tình hỏa bạo của Thất Nguyệt lên đường trở về bắt đầu công cuộc "vớt" tiền (của Ma giáo). Còn cô và Thu Đào ở lại Bách Hoa Cốc. Trong cốc trồng đủ loại hoa quả rau dưa, ngoài ra còn có hai ách nô phụ trách quét tước và trồng trọt. Nếu không phải giảm béo, Thất Nguyệt thực sự cảm thấy nơi này cực thoải mái (để tĩnh dưỡng).

Ngoại trừ ăn uống điều độ, mỗi ngày Thất Nguyệt đều "kéo lê" cái thân xác mập mạp của mình chạy vòng quanh Bách Hoa Cốc. Phía sau, Thu Đào như huấn luyện viên ma quỷ, cầm tiểu côn đuổi theo cô. Chỉ cần cô chậm một bước, côn sẽ lập tức chọc về phía cô.

"Tiểu thư, người ngẫm lại ngày Giáo chủ Ma giáo nhục nhã mình xem, lòng tự trọng của người cho phép người dừng lại nghỉ ngơi sao?"

Thất Nguyệt thật sự mệt đến mức động không nổi, nhưng Thu Đào ở phía sau đã lên tiếng, ý đồ khích lệ cô tiếp tục kiên trì chạy.

Cho dù ở doanh trại huấn luyện, Thất Nguyệt cũng chưa bao giờ khổ như vậy. Khi đó, điều kiện thân thể của cô tốt vô cùng. Huấn luyện viên trong doanh trại sẽ ấn định phương án luyện tập dựa theo thể chất của mỗi người, ngoài ra còn có chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ. Lúc mệt mỏi còn có chuyên gia massage trợ giúp tiêu trừ mệt nhóc, so ra còn nhân tính hóa hơn nhiều với lúc này.

Hiện tại, mỗi ngày Thất Nguyệt đều dậy từ 7 giờ, chạy bộ 3 tiếng không ngừng nghỉ.

Thu Đào thấy Thất Nguyệt thật sự không động đậy nổi nữa, chỉ có thể dùng xe đẩy đem Thất Nguyệt đưa về.

Ngày qua ngày, dưới sự huấn luyện gian khổ, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, Thất Nguyệt đã sụt cân xuống mức dưới 100 cân*. Nhắc đến đoạn thời gian này, quả thực là nước mắt đầm đìa, bất quá, nhìn thân hình yểu điệu trong gương, Thất Nguyệt dường như đã tìm lại được hy vọng vào nhân sinh.

[*] 1 kg of China = 0,5 kg of Vietnam => 100 cân = 50 kg

Sau khi gầy xuống, Thất Nguyệt cũng bắt đầu luyện võ công. Quả nhiên không hổ là bí tịch võ công hao tổn hai trăm điểm kinh nghiệm để đổi lấy ở cửa hàng, nếu công bố trên giang hồ, khẳng định sẽ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.

Quyển sách này gọi là Lăng Tiêu bí tịch, bao gồm nội công, kiếm thuật, chưởng pháp, khinh công. Luyện Lăng Tiêu bí tịch, võ công tăng trưởng vô cùng nhanh chóng. Trong đó có một bộ công pháp khinh công là Bích Lạc Khinh Vũ. Nếu như luyện tốt, khinh công sẽ đạt đến mức độ xuất quỷ nhập thần, hình như quỷ mị (bóng dáng nhanh như ma quỷ ẩn hiện).

Quả nhiên Tiêu Thất Nương nói không sai, thân thể này có tư chất rất tốt, hơn nữa Thất Nguyệt rất nỗ lực, trong khoảng thời gian ngắn đã nhập môn.

#Tiếu: lâu lắm mới edit hố này -_- dài thật sự, hơn 2000 chữ rồi:( các tềnh êu hãy cmt và vote nhiệt tình để t "sạc pin".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play