Editor:
LB_312Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Vì thế, mọi người đều biết đến danh hiệu "xấu nữ đệ nhất giang hồ" của Thủy Phong Khinh. Thời điểm Mục An nói câu này cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng cũng chính vì vậy, hắn đã hoàn toàn đắc tội với Thủy Nguyệt phái.
Có đôi lúc, không nên nói lời tuyệt tình. Không lâu sau, huynh đệ kết nghĩa của Mục An trọng thương vì cứu hắn, kinh mạch hỗn loạn, muốn áp chế cần phải có Phượng Tinh ngọc. Nhưng Phượng Tinh ngọc lại là bảo vật trấn phái của Thủy Nguyệt phái.
Vốn dĩ Phượng Tinh ngọc không thể cho người ngoài mượn, càng không nói đến người mượn là Mục An - người khiến cho Thủy gia bị giang hồ chê cười. Nhưng Thủy Phong Khinh ngày ngày khóc sướt mướt đòi gả cho Mục An. Tiêu Thất Nương đau lòng nữ nhi, liền đưa ra điều kiện, chỉ cần Mục An cưới nữ nhi của nàng, Thủy Nguyệt phái sẽ đồng ý cho mượn trấn bảo. Ngoại trừ điều kiện này, những cái khác không cần bàn đến.
Mục An không còn cách nào khác, chỉ có thể cưới Thủy Phong Khinh.
Não của Thủy Phong Khinh gần như đã bị thịt mỡ lấp đầy, tưởng rằng ý nguyện đã thành, sau này có thể thoải mái. Từ khi trở thành Mục phu nhân, nàng luôn tự cho mình là đúng, không chỉ ra vẻ phu nhân trước mặt Mục An, mà còn thường xuyên gây chuyện thị phi bên ngoài. Mục An không viên phòng với nàng, nàng liền hận tất cả những nữ nhân xinh đẹp hơn mình. Phàm là nữ nhân tiếp cận hắn, nàng lập tức liều mạng. Vốn dĩ, nữ nhi giang hồ một lời không hợp liền liều mạng quả thực rất bình thường, nhưng Thủy Phong Khinh là dạng người chẳng ai ưa nổi, bị đánh hết lần này đến lần khác cũng không biết chừa.
Mục An căn bản không hề muốn cưới Thủy Phong Khinh, đương nhiên thấy nàng bị đánh càng vui vẻ, chỉ hận không thể mặc kệ tất cả, để nàng tự sinh tự diệt.
Sở dĩ lần này bị đánh, là vì Thủy Phong Khinh bắt gặp mỹ nhân xếp thứ hai trên Quần Phương Phổ* - Lý Tiểu Điệp nói chuyện với Mục An, nàng chẳng thèm suy nghĩ, lập tức lao tới mắng nhiếc đối phương. Thủy Phong Khinh vốn do một tay Thủy lão thái thái nuôi lớn ở quê nhà, mà nông thôn, không thiếu nhất chính là những người đàn bà đanh đá chua ngoa. Vì vậy, Thủy Phong Khinh mưa dầm thấm lâu, những cái khác không nói, chỉ riêng võ miệng ngoa ngoắt học mười biết mười, một khi mắng lên là xối xả đến khi nào ê răng mới thôi. Lý Tiểu Điệp cũng chẳng phải người tốt tính, động tới nàng ta, vậy nàng ta cũng không khách khí, trực tiếp động thủ, đánh Thủy Phong Khinh một trận.
[*]
bảng xếp hạng mĩ nhân giang hồThủy Phong Khinh chết khi chỉ mới mười tám tuổi, nàng không chết vì bị đánh, cũng không phải bị người hãm hại chết, mà do Mục An không thích nàng, ăn uống quá độ, cuối cùng "căng" chết.
Nếu nói nguyên nhân cái chết của Thủy Phong Khinh khiến Thất Nguyệt 囧, thì nguyện vọng của nàng càng khiến Thất Nguyệt không còn lời nào để nói, thật sự khô héo lời. Nàng không muốn trả thù, cũng không muốn đối phó với ai, nguyện vọng duy nhất của nàng là trở thành mỹ nhân đệ nhất giang hồ, để người người chống mắt lên mà nhìn, Thủy Phong Khinh nàng không phải xấu nữ đệ nhất, nàng muốn người người đều si mê nàng.
Thất Nguyệt hộc máu, lại nhìn dáng người của cô nương này, lập tức cảm thấy, kinh nghiệm a, thật khó kiếm. Làm người mới gian nan làm sao!
Lúc này, Thất Nguyệt chỉ muốn nói với tiểu thư Thủy Phong Khinh một câu: "Cô nha, đúng là ngứa đòn!".
Khó muốn chết! Không có khó khăn chồng chất khó khăn cũng muốn chết! Thất Nguyệt sâu sắc hiểu ra, giá trị kinh nghiệm không phải thứ cho không!
Sau một hồi suy sụp, Thất Nguyệt tự mình cổ vũ bản thân. Không phải chỉ là đệ nhất mỹ nhân thôi sao? Liều mạng!
Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ --- bắt đầu!
Thời điểm Thất Nguyệt xuyên đến, nha hoàn đầu tiên nàng thấy tên Thu Đào.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Thất Nguyệt đang ăn cháo, Thu Đào tiến vào bẩm báo, Mục An muốn gặp nàng, bảo nàng đến Tùng Trúc viện gặp hắn.
Thất Nguyệt hơi ngừng lại, nhíu mày. Tuy Mục An cưới Thủy Phong Khinh là bất đắc dĩ, nhưng dù gì hai người cũng đã bái đường, Mục An cũng mượn được Phượng Tinh ngọc, nhưng vẫn đối xử lạnh nhạt với Thủy Phong Khinh. Hiện tại nàng đang bị thương, hắn không đến thăm thì thôi, giờ còn kêu nàng qua. Hắn làm người như vậy, cũng thật không phúc hậu.
Tuy Thất Nguyệt chán ghét Mục An, nhưng nguyên chủ không yêu cầu nàng gây phiền toái cho Mục An, nàng cũng không định đâm ngang, gây thù chuốc oán.
“Hắn có việc gì sao?” Thất Nguyệt uống xong ngụm cháo, nhàn nhạt nói.
Thu Đao kinh ngạc, nếu là ngày trước, biết Mục An gọi tới, phu nhân đã sớm thay trang phục sặc sỡ bay đến. Đừng nói là bị thương, dù chân bị chặt đứt cũng sẽ bò đi. Nhưng lúc này cũng quá bình tĩnh rồi.
Thu Đào nghi hoặc nhìn Thất Nguyệt vài lần, thấy nàng chỉ chăm chú uống cháo, trên mặt không có nửa phần vui mừng, càng nhìn càng thấy khả nghi.
“Ngươi quá tò mò.” Thất Nguyệt cuối cùng cũng ăn hết chén cháo, đặt chén vào khay gần mép giường, mỉm cười nhìn Thu Đào.
“Nô tỳ không dám.” Thu Đào nhanh chóng cúi đầu, hoảng loạn nói.
Nàng không hề cảm giác sai, phu nhân không giống với trước đây, dường như … đã thay đổi thành người khác.
“Ngươi nghĩ không sai, ta quả thật đã không còn Thủy Phong Khinh trước kia.” Thất Nguyệt như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, gõ gõ mép giường, nói. Nàng khẩu khí nhẹ nhàng, tựa như muốn nói thời tiết hôm nay thật đẹp, cháo hôm nay nấu thật ngon, nhưng nội dung lời nói lại khiến người ta phải mất bình tĩnh.
Nếu người khác nói với Thu Đào như vậy, tất nhiên nàng sẽ cho rằng người đó đang nói giỡn, nhưng Thất Nguyệt nói xong, trong lòng Thu Đào lập tức cả kinh. Thu Đào chợt ngẩng đầu, người đối diện vẫn béo ú như trước, vẫn quần áo lòe loẹt tục tằng không thay đổi, nhưng đôi mắt cười kia, tuyệt đối không phải thứ mà Thủy Phong Khinh nguyên bản có thể có. Âm thanh gõ mép giương của Thất Nguyệt không ngừng vang lên, từng chút từng chút gõ vào lòng Thu Đào.
Thất Nguyệt thấy Thu Đào bắt đầu đổ mồ hôi, nhướng mày, tiếp tục nói, “Người ta nói, lòng người có thất khiếu, nếu không đả thông, tự nhiên sẽ ngu dại. Lần này bị thương, ta dường như đã phá bỏ được rào cản vẫn luôn vây lấy bản thân, che mờ tâm trí, bây giờ cả người đều thông suốt rộng mở. Nhìn lại bản thân mình, dường như đã trở thành người khác." Ngữ khí của nàng như thần côn nói chuyện. Hơi dừng một chút, nhìn Thu Đào bán tín bán nghi, nói, "Ta nói chuyện này là muốn ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Sau khi hoàn thành, ta sẽ giải trừ sinh khế, trả lại tự do cho ngươi. Thế nào?"
Đây là biện pháp tốt nhất mà Thất Nguyệt nghĩ ra, bây giờ nàng cần giúp đỡ, mà Thu Đào là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Vừa nhắc tới sinh khế, đồng tử Thu Đào lập tức co rụt lại. Mặc dù nàng không quá tin tưởng rằng Thất Nguyệt đã thật sự thông suốt, nhưng nàng cũng không có ý định truy tìm nguyên nhân đến cùng, mặc kệ là vì cái gì, đối phương thực sự là ai, chỉ cần khế ước vẫn còn, Thu Đào nàng vẫn không thể rời khỏi Thủy Phong Khinh. Nếu là người khác giả mạo, tuyệt đối sẽ không có khả năng, những thứ khác không nói, muốn giả mạo dáng người, đã chẳng có ai bắt chước nổi rồi.
Thu Đào vốn là giáo đồ Ma giáo, thời điểm Thủy Hảo Nguyệt và Tiêu Thất Nương tấn công Băng Uyên Cốc của Ma giáo, nàng bị nhân sĩ chính đạo bắt làm tù binh của. Lúc ấy Thu Đào còn nhỏ tuổi, có không ít thiếu nữ trạc tuổi nàng vừa mới nhập giáo, chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý. Nhân sĩ chính đạo có chút rối rắm, nếu thả, ai biết sau này có làm ra chuyện ác độc hay không, nếu giết, vậy cũng quá tàn nhẫn. Vì thế cuối cùng tìm ra giải pháp, đưa những tù binh như nàng về làm thị nữ trong môn phái, cũng coi như trông coi các nàng.
Thời điểm Tiêu Thất Nương đem Thu Đào trở về, vừa vặn là lúc Thủy Phong Khinh cũng mới quay lại môn phái chưa được bao lâu. Tiêu Thất Nương thấy nàng nhanh nhẹn cơ trí, để nàng làm nha hoàn cho Thủy Phong Khinh, dùng sinh khế độc môn của Tiêu gia trói buộc sinh mệnh của hai người với nhau. Chỉ cần Thủy Phong Khinh sống, Thu Đào nàng sẽ sống. Nếu Thủy Phong Khinh chết, nàng cũng hết đường sống.
Thu Đào khinh thường Thủy Phong Khinh, nhưng lại không thể không tận tâm hầu hạ. Thu Đào biết võ công, nhưng lại chán ghét nguyên chủ. Vì vậy mỗi lần nguyên chủ Thủy Phong Khinh bị đánh, Thu Đào đều khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần không đánh chết, nàng sẽ thoải mái xem kịch vui.
Ước nguyện lớn nhất của Thu Đào là tự do. Khi còn nhỏ nàng đã bị bán vào Ma giáo. Từ đó trở đi, cả cuộc đời nàng đều sống vì người khác. Hiện tại có một cơ hội như vậy, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua, không có ai muốn sống chết của bản thân bị buộc chung với người khác cả đời.
“Phu nhân…” Thu Đào trầm tư một hồi, tận lực để bản thân bình tĩnh, mở miệng nói, nhưng thanh âm run nhẹ đã bán đứng nàng.
“Gọi ta là tiểu thư đi.” Thất Nguyệt có chút chán ghét cái xưng hô kia, vì thế nhíu mày nói.
Thu Đào lập tức thuận theo, thay đổi xưng hô, “Tiểu thư, nguyện vọng của người là gì?”.
Thu Đào quyết tâm đánh cuộc một lần.
“Trở thành mỹ nhân đệ nhất giang hồ." Thất Nguyệt có chút xấu hổ, đến nàng cũng tự thấy nguyện vọng này không hề có chút nào đáng tin.
Thu Đào ngớ người, trừng mắt với Thất Nguyệt, dùng sức chớp mắt, “A? Tiểu thư, hình như ta vừa mới bị ảo giác, tiểu thư nói nguyện vọng là cái gì cơ?”.
“Khụ khụ, cái đó… mỹ nhân đệ nhất giang hồ.” Thất Nguyệt xoa mũi, nói xong liền đỏ mặt.
“Tiểu thư, chúng ta đổi thành nhất thống giang hồ có được không?” Thu Đáo nức nở, quyết tâm vừa rồi của nàng tựa như bong bóng xà phòng, nháy mắt vỡ tan.