Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Mọi người liếc nhìn nhau, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là chiêu trò tán gái của tiểu tử này a! Khó trách người khác đều khen cậu ta thông minh, quả nhiên rất khôn khéo, ai lại có thể nghĩ tới cách lấy lòng Đại tiểu thư nhà họ Triệu như cậu ta chứ?

Tiểu tử, có tiềm năng!!!

Bên cạnh, A Tinh nghiến răng ken két. Hắn theo đuổi Jasmine nhiều năm như vậy, trừ lúc mới bắt đầu Jasmine còn khách khí với hắn, nhưng càng về sau cô lại càng trốn tránh hắn.

Một tên đàn em trong đoàn đua của hắn đã đề xuất một chủ ý, nói hắn có thể thử mang Jasmine đi đua xe. Tiểu tử đó nói con gái đều thích những chàng trai cuồng nhiệt, soái khí, khẳng định sau khi Jasmine nhìn thấy vẻ đẹp trai của hắn lúc đua xe sẽ yêu hắn đến chết đi sống lại.

A Tinh tin mấy lời gièm pha của tên đàn em, sửa soạn lại bản thân một lượt, sau đó vất vả tìm cách tách Jasmine khỏi đám vệ sĩ luôn đi theo bên người, lừa cô đi theo hắn ra ngoài. Kết quả, sau một trận đua, Jasmine không chỉ không yêu hắn, ngược lại, cứ hễ nhìn thấy hắn lại hoảng sợ như gặp quỷ, Thiên thúc cũng vì chuyện này mà đánh hắn một trận.

Thật không nghĩ tới, tên Long Tam này chỉ mới quen biết Jasmine chưa đến một ngày, hai người đã như đôi chim liền cành. Càng nhìn Thất Nguyệt, hai mắt A Tinh càng phát hỏa.

Thấy Thất Nguyệt và Jasmine ngày càng dựa vào nhau gần hơn, A Tinh chỉ cảm thấy thất khiếu* đang bốc khói. Không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn bật dậy.

[*] thất khiếu: các giác quan trên mặt, gồm có hai mắt, hai lỗ mũi, miệng và hai tai.

"Long Tam, chúng ta đánh cược. Có dám không?" A Tinh nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt Thất Nguyệt.

Lập tức, tất cả mọi người đều yên lặng lại. Triệu Thiên Nghĩa nhìn hai thanh niên trẻ tuổi trước mặt, khóe môi giật giật, nhưng cũng không nói gì thêm.

Trong mắt tất cả mọi người ở đây, A Tinh và Thất Nguyệt đều là tiểu hài tử (trẻ con), căn bản chưa đủ tư cách ngồi cùng bàn với họ, sở dĩ hai người có thể tới nơi này với bọn họ, đều nhớ có quan hệ với Triệu Thiên Nghĩa. Mà Triệu Thiên Nghĩa đã không nói gì, đương nhiên cũng không tới phiên mọi người lên tiếng. Lại nói, Triệu Thiên Nghĩa vốn cũng chẳng định quản chuyện này. Đây là vấn đề giữa những người trẻ tuổi với nhau, nếu ông nhúng tay vào thì thật mất mặt.

"Vì sao tôi phải đánh cược với anh?" Thất Nguyệt cũng không tức giận, vừa thu dọn sách giáo khoa vừa nghi hoặc hỏi A Tinh.

Cô chẳng có thù oán gì với người này, nhưng hắn lại luôn có thái độ thù địch với cô. Cô có cảm giác, chuyện này có quan hệ với Jasmine ngồi cạnh.

"Vì sao? Đương nhiên là bởi vì Jasmine. Nếu cậu thắng, tôi sẽ không theo đuổi cô ấy nữa. Nhưng nếu cậu thua, vậy tốt nhanh hãy tránh xa cô ấy ra! Đã là đàn ông thì đánh cược với tôi. Nếu không, cho dù có mất mạng, tôi cũng không để yên cho cậu tiếp cận Jasmine!" A Tinh trực tiếp rút dao găm đeo ngang eo ra, cắm xuống bàn. Hắn lạnh lùng nhìn Thất Nguyệt, hai mắt chứa đầy sát khí.

Mặc dù ai nấy đều thấy cách làm của A Tinh không thỏa đáng, nhưng bọn họ càng mong chờ đáp án của Thất Nguyệt hơn. Rất rõ ràng, Triệu Thiên Nghĩa cần một người thừa kế, bọn họ vốn dĩ là hắc đạo, nếu ngay cả chút tâm huyết này cũng không có, vậy thì đối phương không xứng đáng để họ để mắt đến.

Thất Nguyệt nhướng mày, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao A Tinh lại tìm mình gây sự. Nguyên lai là tình tay ba, mặc dù cô không nghĩ rằng mình cũng chiếm một góc trong tam giác tình yêu này, nhưng rõ ràng đối phương lại nghĩ như vậy, cho dù cô có giải thích, chỉ sợ đối phương cũng chẳng chịu tin.

Cô cũng không thể không tiếp cận Jasmine, cô chờ lâu như vậy, nhiệm vụ mới có chút đột phá. Nếu còn tiếp tục chờ đợi học sinh xuất sắc tiếp theo nguyện ý làm bạn với cô, không biết đến ngày tháng năm nào. Sau này nếu luôn có người làm phiền như A Tinh, chắc cô sẽ phiền chết mất.

"Anh nói đi. Muốn chơi gì?" Thất Nguyệt hất cắm, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.

Hiển nhiên, vẻ mặt của Thất Nguyệt khiến A Tinh tức giận không thôi, "Đua xe, trừ khi vượt qua tôi, nếu không tôi sẽ không phục." Hai mắt A Tinh nheo lại, nhìn chằm chằm Thất Nguyệt như dã thú. Hắn biết như vậy là không công bằng, nhưng hắn không thể nhượng bộ. Trừ khi vượt qua kĩ thuật đua xe của hắn, nếu không hắn chết cũng không cam lòng từ bỏ người mình thích. Nếu đã để hắn chọn, vậy thì hắn tội gì phải khách khí, trong lòng A Tinh căm giận nghĩ, hắn nhất định sẽ để tên gia hỏa không biết trời cao đất dày này chết cùng với xe. Muốn đua xe với hắn? Từ trước tới nay còn chưa có ai vượt qua hắn đâu.

Thất Nguyệt nhìn sự tự tin trong mắt A Tinh, cười nói, "Được.". Đây là lần đầu tiên cô cười kể từ sau khi bước vào căn phòng này. Đầu tiên, cô đã bớt đi được một chuyện phiền não, nhiệm vụ cuối cùng cũng có tiến triển. Tiếp đó, cô chẳng hề sợ thua trong cuộc đua xe. Mặc dù ở thời đại của cô, xe đã sớm trở thành đồ cổ, nhưng, muốn học điều khiển cơ giáp, trước hết phải học cách thao tác các loại phương tiện giao thông đã sớm bị đào thải này. Lại nói, thực ra cô có chút ngứa tay.

Nếu kĩ thuật lái xe chưa xuất thần nhập hóa, huấn luyện viên sẽ không để cô học điều khiển cơ giáp. Đua xe cho dù có nhanh hơn nữa cũng không bằng cơ giáp, chẳng qua chỉ bằng 1% tốc độ của phi thuyền. Nếu ngay cả loại đồ cổ như xe cũng chơi không vui, vậy lái cơ giáp chẳng khác nào đi tìm chết.

Thời gian diễn ra cuộc đua được ấn định là cuối tuần sau, sở dĩ hai người không đua ngay lập tức bởi vì Thất Nguyệt cần chuẩn bị cho kì thi sắp tới, mấy ngày tiếp theo cô phải nghiêm túc ôn bài, không có thời gian chơi với A Tinh.

Đối với cái tên thiếu niên hắc đạo kì quái hiếu học này, tất cả mọi người đều khô héo lời, thật sự chẳng biết nên nói gì.

"Bạn đừng đua, được không?" Jasmine ngồi bên cạnh vẫn luôn sợ hãi, mãi đến khi Thất Nguyệt đáp ứng, cô mới nhịn không được kéo áo Thất Nguyệt, nhỏ giọng nói.

"Vì sao?" Thất Nguyệt nghi hoặc nhìn Jasmine nhút nhát sợ sệt hỏi.

"Anh ấy phóng xe quá nhanh quá nguy hiểm, mình sợ bạn..." Jasmine cắn môi, không nói thêm lời nào, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lần đó ngồi sau xe A Tinh, sắc mặt cô liền trắng bệch.

Chuyện lần này là bởi vì cô mới có, cô thật sự không biết phải làm thế nào. Cô có ấn tượng tốt với Thất Nguyệt, cô không hy vọng Thất Nguyệt vì đua xe mà bị thương hoặc mất mạng.

Jasmine giương mắt cầu cứu ba mình, nhưng Triệu Thiên Nghĩa chỉ đáp trả cô bằng ánh mắt trấn an. Trong lòng Jasmine vẫn lo lắng không yên, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

"Yên tâm." Thất Nguyệt cười với Jasmine. Thấy cô trấn định như vậy, Jasmine cũng nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Mặc dù Triệu Thiên Nghĩa rất vừa lòng với Thất Nguyệt, nhưng ông không phải chỉ vì tiền tài địa vị của bản thân mà còn vì đứa con gái bảo bối duy nhất. Vì con gái, Triệu Thiên Nghĩa muốn tận lực thử một chút, rốt cuộc, chính ông cũng nhìn không thấu thiếu niên này. Thật sự không biết nên nói đây là chuyện tốt hay xấu.

"Hàn mập, muốn cá cược xem ai là người thắng không?" Triệu Thiên Nghĩa cười haha, nói với tên đàn em to béo bên cạnh.

"Luôn đi! Thiên ca, anh muốn chơi như thế nào?" Tên béo lau mồ hôi, ông ta ghét nhất là thời tiết nóng bức. Lúc tươi cười, đống thịt trên mặt run lên, trông vô cùng tức cười.

"Hay là như vậy đi, hai người chúng ta bỏ ra một chút, coi như vui đùa. Người nào thắng thì tặng người đó. Ta cược một xe súng ống đạn dược." Triệu Thiên Nghĩa không hổ danh là lão đại thành phố F, ông vẫn luôn là nhà buôn súng ống đạn dược số một số hai cả nước, một xe đối với ông mà nói quả thực chỉ là vui đùa nho nhỏ.

Lập tức, mọi người bắt đầu có chút hứng thú, người này cá điểm bạch (không biết cái gì), người kia cược kỹ viện. Thất Nguyệt càng nghe, mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng. Đúng là cô muốn thắng, nhưng cô một chút cũng không muốn nhận mấy thứ này, chỉ sợ sau khi nhận rồi, tất cả đều trở thành độc dược độc chết cô.

Đáng tiếc, mọi chuyện đã định, Thất Nguyệt chỉ có thể căng da đầu tiếp tục tinh thần AQ, cũng may còn có Phan Chương và Thượng Quan Cảnh.

▶Có một số đoạn không sát nghĩa, vì đây là edit dựa theo convert.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play