Đối phương sửng sốt, làm bài tập? Hắn ta nhìn Thất Nguyệt thêm một lần nữa, xác nhận bản thân không nhận nhầm người. Ngay sau đó lại nhớ đến lời đồn đại về Long Tam, người này mặc dù vẫn còn là thiếu niên, nhưng sâu không lường được, ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy bất kỳ nhược điểm nào. Như vậy, có thể thấy Long Tam ngụy trang vô cùng tốt. Nghĩ đến đây, hắn ta lại càng nâng cao tinh thần, duỗi tay chặn Thất Nguyệt lại, sau đó nói, "Xin lỗi, Long ca, cậu cần đi với tôi một chuyến. Thượng Quan Cảnh trong hội của cậu cũng ở đó. Nếu cậu không đi, chỉ sợ ngày mai cậu có thể sẽ không còn nhìn thấy Thượng Quan Cảnh nữa.".
Thất Nguyệt gãi gãi đầu bực bội, có chút điên tiết. Cô thật sự phải về nhà làm bài tập, chết cũng không muốn dính đến tranh đấu của hắc bang. Mặc dù chỉ là bất đắc dĩ, nhưng Thất Nguyệt vốn là người nghĩa khí, có lẽ bởi vì từ nhỏ cô đã lớn lên trong doanh trại huấn luyện, đối với người được đào tạo trở thành ảnh vệ như cô, ngoại trừ một lòng trung thành, cô cũng có tình nghĩa đồng đội. Tuy rằng cô không nghĩ Thượng Quan Cảnh xem cô là lão đại, nhưng không thể phủ nhận Phan Chương và Thượng Quan Cảnh đều là người trung thành, cả hai đều có thể liều mình trung thành đến chết. Vì vậy cô không thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Cảnh bị đánh chết được.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thất Nguyệt gật gật đầu, cũng không nhiều lời, lập tức đi về phía chiếc xe đỗ đằng sau nhóm người áo đen.
"Lão đại, chờ một chút, để tôi gọi các anh em tới." Phan Chương vẫn luôn đi theo sau Thất Nguyệt, vừa thấy cô đáp ứng, liền vội vàng chặn lại, nói.
"Không cần, cậu cũng không cần đi theo tôi. Nếu hôm nay tôi không trở về, về sau cậu sẽ là lão đại Long Tam hội." Thất Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
Cô vừa nảy ra một ý tưởng rất hay, muốn chạy trốn cũng không khó, mặc dù đối phương nhiều người, nhưng những gì cô được học lúc nhỏ cũng không phải đồ bỏ đi. Nếu có thể, đưa Thượng Quan Cảnh rời đi cũng không phải không có khả năng. Đến lúc đó, cô chỉ cần đánh ngất Thượng Quan Cảnh, sau đó ném trở lại trường học. Còn bản thân cô mất tích hai năm, sau đó đổi một thân phận khác, nguỵ trang ngoại hình quay lại trường học, tận lực không chạm mặt Phan Chương. Cuối cùng trải qua quãng thời gian Cao trung sung sướng. Trong lòng Thất Nguyệt vui vẻ, ý tưởng này của cô quá hoàn mỹ, cô thật là thiên tài a!! Nghĩ đến tương lai sau này không gộp chung một chỗ với đám Phan Chương, có thể nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà không sợ ai quấy rối Thất Nguyệt liền nhu hòa không ít, nhìn ai bây giờ cũng thấy thuận mắt.
Bên cạnh, người tới mời Thất Nguyệt cũng không biết tính toán trong lòng cô, thấy Thất Nguyệt đơn độc đi gặp lão đại nhà mình, hơn nữa bộ dạng thong dong, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên kinh ngạc. Quả nhiên lời đồn không phải là giả, thiếu niên Long Tam này thực sự trí dũng song toàn, lại là người nghĩa khí.
"Lão đại, cậu không thể đi, để tôi thay cậu." Phan Chương thấy Thất Nguyệt có ý định bước lên xe, vội vàng hét lên, muốn đi về phía cô nhưng vài người trong số đối phương đã tiến lên chặn hắn lại.
Vài người đi theo Phan Chương cũng tiến lên hỗ trợ hắn.
Nhưng Thất Nguyệt đã phất tay, không quay đầu lại nói, "Lão đại là tôi, vậy cậu cần phải nghe lời tôi.".
Phía sau, mọi người vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng trong lòng đã sớm cảm động, đi theo một lão đại như vậy, đáng giá!
Chiếc xe chạy thẳng đến một sòng bạc, sòng bạc này được gọi là Phú Quý Hương, thuộc sở hữu của Thiên Nghĩa bang - đầu rồng trong giới hắc đạo ở thành phố này, đồng thời cũng là bá chủ ngầm chân chính ở đây. Long Tam Hội so với Thiên Nghĩa Bang, chẳng khác nào trẻ nhỏ chập chững tập đi, hoàn toàn không thể so sánh.
Vốn dĩ, xã hội đen chân chính sẽ chẳng bao giờ để ý đến loại bang hội trường học nhỏ như Long Tam Hội, chẳng qua chỉ là mấy đứa trẻ con trong nhà cãi nhau ầm ĩ, cho dù đoạn thời gian này hung hăng náo loạn không ít nhưng cũng chẳng đáng xem. Nhưng cái tên "Long Tam" này lại lọt vào pháp nhãn của các vị lão đại hắc bang, tất cả đều rất muốn tận mắt nhìn thử xem, thiếu niên đầy tiềm lực trong lời đồn là như thế nào.
Lúc này, năm sáu vị lão đại hắc bang của cả thành phố đều tập trung lại, cùng ngồi trong một căn phòng lớn của sòng bạc.
"Chú Thiên, cháu thấy tiểu tử kia chưa chắc đã dám đến."
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông tương đối trẻ tuổi, lão đại Lưu Tinh Hội, Lưu Nguyệt. Mọi người đều gọi hắn là A Tinh hoặc Tinh Ca. Bang hội của hắn chuyên đua xe, mà hắn cũng là người trẻ tuổi nhất ở đây, vì vậy lúc nghe đến có thiếu niên trẻ tuổi ưu tú hơn, đương nhiên cảm thấy không phục.
Lão đại Thiên Nghĩa bang tên Triệu Thiên Nghĩa, là người rất coi trọng đạo nghĩa giang hồ, thủ lĩnh của các bang hội ở thành phố này, vì vậy lời nói của ông rất có trọng lượng. Nguyên nhân khiến ông coi trọng Long Tam có chút bất đồng với người khác, bởi vì, ông muốn chọn con rể.
Cả đời Triệu Thiên Nghĩa chỉ có một đứa con gái, lúc sinh con vợ cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Sau khi sinh hạ không bao lâu, vợ ông liền chết. Vì vậy, đối với đứa con gái này, ông đặc biệt yêu thương. Nhũ danh của con gái ông là Jasmine. Vốn dĩ ông muốn bồi dưỡng con gái trở thành người thừa kế vị trí của ông, đáng tiếc, Jasmine vừa nhát gan lại đơn thuần, hơn nữa còn sợ máu. Người như vậy căn bản không thích hợp tiếp nhận vị trí của ông. Vốn dĩ, ông còn đem hy vọng gửi gắm lên người cháu ngoại tương lai, ai ngờ lại phát hiện ra lúc còn nhỏ con gái ông không cẩn thận chạy tới kỹ viện ông mở, thấy được một số chuyện xấu, từ đó trở đi cực kì sợ hãi phương diện này. Cho dù ông có mời bao nhiêu bác sĩ tâm lý tới cũng không có tác dụng. Ông không lo lắng chuyện người ngoài ngồi lên vị trí của mình, chỉ sợ một ngày nào đó khi bản thân ngã xuống, con gái không còn ai để dựa vào thì phải sống sao.
Vì vậy, Triệu Thiên Nghĩa chỉ có thể tìm kiếm một thanh niên trẻ tuổi đáng tin cưới Jasmine, nhưng con gái ông như vậy, muốn tìm người để kết hôn, nói dễ hơn làm. Ông cũng không trông cậy đối phương sẽ toàn tâm toàn ý với con gái ông, chỉ cần có thể che chở cho Jasmine, không để cô phải chịu ủy khuất là được, cho dù đối phương có chơi bời ở bên ngoài như thế nào ông cũng mặc kệ.
Triệu Thiên Nghĩa ông đương nhiên cũng có vài tâm phúc đáng tin, tất cả đều là người cùng hắn xông pha lúc còn trẻ, bây giờ đều già cả rồi, căn bản không thể cưới Jasmine. Mà con trai của những người này lại không có lấy một người đáng để ông coi trọng. Cuối cùng chỉ còn dư lại người trẻ tuổi mới gia nhập bang phái, đương nhiên có không ít người xum xoe với Jasmine, nhưng kỳ thực đều dòm ngó vị trí này của ông, chỉ sợ ông vừa chết, số phận con gái mình lập tức mặc người bày bố. Vì vậy, vừa biết có thiếu niên xấp xỉ bằng tuổi con gái mình, rất có năng lực, làm người cũng không tệ lắm, ông liền động tâm.
Triệu Thiên Nghĩa không đáp lại lời A Tinh, chỉ nhắm mắt vân vê chuỗi Phật châu trên tay.
Cửa bật mở, một người bước vào, đi về phía ông, thấp giọng báo, "Đại ca, Long Tam tới.".
"Mang theo bao nhiêu người?" Triệu Thiên Nghĩa nhắm mắt dưỡng thần nói.
"Một mình cậu ta." Tên đàn em trả lời.
"Hả?" Triệu Thiên Nghĩa mở mắt, trầm tư một chút, sau đó cười nói, "Xem ra tiểu tử này rất có can đảm, dẫn vào đi.".
Thất Nguyệt bị đưa vào phòng. Căn phòng rất lớn, trang hoàng thập phần xa hoa. Trong phòng, năm sáu người ngồi trên ghế, mỗi người đều có thủ hạ đi theo bên cạnh, đại khái khoảng ba mươi mấy người. Mà lúc này, Thượng Quan Cảnh đang bị trói lại, ném vào góc tường, trên miệng bị băng dính dán kín mít, vừa thấy Thất Nguyệt bước vào, cậu ta liền ô ô lắc đầu.
Thất Nguyệt đánh giá vài người ngồi trên ghế, ẩn ẩn cảm giác tất cả đều tôn một người đàn ông lớn tuổi có gương mặt hiền hòa lên làm đầu.
Thấy vẫn còn một chiếc ghế trống, Thất Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, nói với người đàn ông lớn tuổi, "Tôi đã tới, có thể thả bạn tôi rồi chứ?".
Trong lúc cô đánh giá Triệu Thiên Nghĩa, ông cũng đang đánh giá thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này.
Cả đời ông gặp qua không ít người, cũng không phải chưa từng thấy người ít tuổi tài cao, nhưng thiếu niên trước mặt lại khiến ông nhìn không thấu. Vốn dĩ ông ta nghe đồn rằng người này kiệt ngạo khó tuân, thông minh hơn người, lại tàn nhẫn độc ác, nhưng đồng thời người này cũng có một tật xấu, chính là vô cùng cuồng ngạo, dã tâm bừng bừng. Nhưng rõ ràng người trước mặt không hề có, không khẩn trương, không sợ hãi, không bừa bãi, cũng không có dục vọng, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn. Người như vậy thực sự làm Triệu Thiên Nghĩa đoán không ra.
Thất Nguyệt thực sự không kiên nhẫn, cô muốn nhanh chóng làm rõ mọi chuyện, sau đó tìm cách đổi một thân phận mới quay lại trường học tiếp tục làm tốt nhiệm vụ. Cũng không biết nếu cô đổi một thân phận khác, người ủy thác có cao hứng hay không nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT