Editor: Sênh Ca

"Lời tôi nói là thật, cho nên người anh yêu không phải tôi. Tôi không thể gả cho anh, James, anh nên về nước, tìm một cô gái thiên sứ chân chính." Thất Nguyệt nhìn James đau lòng, có chút đồng tình. Thực ra hắn là một người đàn ông tốt, đẹp trai, giàu có, chung tình, lương thiện. Hắn gần như sở hữu mọi phẩm chất tốt đẹp, ở thời đại này quả thực là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Nhưng Thất Nguyệt có nhiệm vụ phải làm, cô không thể quên nhiệm vụ.

"Kella, cầu xin em, chỉ cần em nói không phải, tôi sẽ không để ý những chuyện trước kia em đã làm. Gả cho tôi, được không? Tôi có trang viên mỹ lệ, tôi cũng sẽ cố gắng làm việc, sẽ cho em hạnh phúc. Chúng ta có thể sinh một đám trẻ đáng yêu để chúng có thể chơi đùa trong sân." James nhìn Thất Nguyệt cầu xin.

Nhưng Thất Nguyệt vẫn lắc đầu.

Cuối cùng, hắn cô đơn lẻ loi rời khỏi, trở về Pháp. Bên ngoài, hàng xóm ra vẻ không để ý, nhưng thật ra luôn chú ý động tĩnh của Thất Nguyệt. Thất Nguyệt nhìn theo bóng đang hắn rời đi, lặng lẽ thở dài, đóng cửa.

- ------

Từ sau khi Thất Nguyệt chuyển ra khỏi nhà, một nhà ba người Lý gia cuối cùng cũng hiểu như thế nào là cuộc sống gian nan. Lý mẫu từ trước tới nay chưa bao giờ trải qua cuộc sống như thế này, mỗi ngày, ngoài lúc làm việc nhà, chỉ cần rảnh tay, bà đều phải tranh thủ làm hộp giấy kiếm thêm tiền.

Lúc đầu, bà ta cảm thấy mình có lỗi với con gái, thấy Lý Dược Nhi khóc lóc trong phòng, bà ta còn an ủi một chút. Nhưng đã bốn năm ngày, Lý Dược Nhi vẫn còn khóc lóc, Lý mẫu bắt đầu không kiên nhẫn.

"Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc lóc. Tao còn chưa có chết đâu! Mày khóc cái gì, suốt ngày chỉ biết ăn, không biết làm việc, nuôi mày có tác dụng gì?! Bán thân thì cũng bán rồi, còn tưởng mình là thiên kim đại tiểu thư chắc!! Mày còn không biết đường đi kiếm tiền, cả nhà liền uống gió Tây Bắc!" Lý mẫu đang ngồi trong sân giặt quần áo cho nhà khác, nghe thấy tiếng khóc của Lý Dược Nhi, lập tức giận sôi máu. Trước kia, bà ta một lòng yêu thương Lý Dược Nhi, vì dù gì thì bà ta cũng không phải tự thân làm lụng vất vả. Hai mẹ con hòa thuận, bà ta mừng rỡ nhìn đứa con gái thứ hai lớn lên, học tốt, lại xinh đẹp, sau này nhất định có tiền đồ. Mà đứa con gái lớn đã bị chính tay bà ta hủy hoại, trong lòng bà ta, tương lai sau này chỉ có thể trông cậy vào Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi.

Trước kia Lý mẫu còn trấn an Lý Mẫn Nhi, nhưng đối với Lý Dược Nhi, bà ta chẳng hơi đâu đi an ủi thêm. Một đứa con gái bị mắc bệnh đường sinh dục, rời khỏi nhà rồi thì biết nương tựa vào đâu? Lý Dược Nhi chỉ có thể ở lại đây với hai mẹ con Lý mẫu.

"Bà bán tôi được một trăm đồng, tiện nhân kia còn cho bà năm mươi đồng, sao có thể không có tiền mua thức ăn!" Lý Dược Nhi nghẹn ngào hét lên từ trong phòng.

"Em trai mày không cần đóng học phí à? Còn có tiền sách vở, tiền may quần ào, cái nào mà chẳng cần tiêu tiền! Mày như vậy, về sau khẳng định không gả đi được, còn không hảo hảo giúp em trai mày, về sau cả tao lẫn mày đều phải uống gió Tây Bắc mà sống!" Lý mẫu vò quần áo ào ào ngoài sân, lúc thì tức giận đạp cửa phòng, lúc thì chỉ cây dâu mắng cây hòe. Lý Dược Nhi ở trong phòng nghe thấy lời bà ta, lại hung hăng khóc một trận. Cuối cùng cũng phải bỏ qua mọi chuyện, xuống giường rửa mặt, tính toàn tìm việc làm.

Lý mẫu thấy Lý Dược Nhi rửa mặt, liền cho nàng ta một sắc mặt tốt, "Như vậy mới đúng chứ, đèn lồng rách có thể vá, nữ nhân "rách" rồi không thể sửa được. Nhân lúc tuổi còn trẻ, kiếm thêm chút tiền, giúp em trai người học tập tử tế, sau này nó có tương lai sáng lạn thì lúc con hoa tàn ít bướm* còn có chỗ dựa. Chờ mẹ lấy quần áo phấn son của Mẫn Nhi đến cho con, con không cần phải tự tìm.".

[*] hoa tàn ít bướm: ý nói người con gái như bông hoa, khi về già, sắc đẹp không còn nữa, tựa như hoa tàn, chẳng con bướm nào đến hút mật hoa.

"Tôi không cần dùng đồ của cô ta, con tiện nhân ấy đã hại tôi ra nông nỗi này. Tôi hận cô ta, tôi nguyền rủa cô ta không thể chết tử tế!" Lý Dược Nhi phẫn hận gào lên, dùng sức hất văng chậu nước rửa mặt, như thể đó chính là người nàng ta căm hận nhất.

"Dù sao mày có không cần tao cũng không bỏ tiền ra cho người khác làm đồ mới. Tự xem như thế nào rồi làm đi." Lý mẫu chẳng thèm nhiều lời nữa, đem đồ Thất Nguyệt để lại quăng lên giường Lý Dược Nhi.

Lý Dược Nhi tưởng rằng bản thân muốn tìm một vũ trường để làm việc rất dễ dàng. Không nghĩ tới, nàng ta tìm một ngày trời, không ai muốn thuê nàng ta, bởi vì nàng ta bị bệnh. Nơi Lý Dược Nhi tìm đến đều là vũ trường lớn, quản lý tương đối nghiêm khắc, tất cả các vũ nữ đều phải kiểm tra sức khỏe, mà Lý Dược Nhi có bệnh đường sinh dục, đương nhiên sẽ không được thuê.

Lý Dược Nhi vừa nghĩ đến người khác đều nhìn nàng ta khinh bỉ, vành mắt liền đỏ, khóc lóc chạy về nhà. Lý mẫu nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra, "Thế nào? Kiếm được tiền không?".

Trước kia Lý Dược Nhi thường nghe Lý mẫu nói như vậy với Lý Mẫn Nhi, luôn cho rằng như vậy chẳng sao cả. Nhưng bây giờ nghe những lời này, chỉ cảm thấy như bị cầm dao đâm vào tim.

"Mẹ, mẹ không lo lắng cho con sao? Trước kia mẹ tốt với con như vậy, sao bây giờ lại đối xử với con như thế?" Lý Dược Nhi gào khóc thất thanh.

"Trước kia có chị con kiếm tiền, bây giờ con không kiếm, chúng ta phải làm sao? Mẹ rất muốn đối xử tốt với con a, nhưng cũng phải có tiền mới đối tốt được. Rốt cuộc con có tiền hay không? Ngày mai Tiểu Phong phải đi dự sinh nhật bạn học, hắn được mời đến khách sạn lớn ăn cơm, không thể đi tay không a!" Lý mẫu không kiên nhẫn nói, Lý Dược Nhi về giờ này, khẳng định không kiếm được tiền. Nghĩ đến con trai mình ngày mai phải chịu đựng mất mặt, Lý mẫu liền đau lòng muốn chết.

"Không tìm được việc làm ở vũ trường lớn, họ không muốn thuê con, còn mấy chỗ khác... con không muốn, có khác gì đi nhà thổ đâu." Lý Dược Nhi cúi đầu, nghẹn ngào nói.

"Nhà thổ thì sao chứ? Một lúc nữa con đến đó đi, bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ vẫn còn kịp kiếm tiền cho Tiểu Phong ngày mai dự sinh nhật." Lý mẫu nhìn thời gian, đại khái mới có 9 giờ, vì thế cũng không quan tâm Lý Dược Nhi đang cầu xin, dứt khoát đẩy nàng ta ra khỏi cửa, khóa trái.

Lý Ngọc Phong nằm trong phòng mình, nghe được tất cả, hắn đau lòng cho Lý Dược Nhi, nhưng nghĩ đến ngày mai một mình hắn không mang theo quà đến, bạn học sẽ cười hắn như thế nào, liền dừng bước, không đi khuyên can Lý mẫu nữa.

Ngày hôm sau, Lý Dược Nhi đầu tóc tán loạn trở về nhà, lấy ra năm đồng đại dương. Lý mẫu có chút ghét bỏ bĩu môi, chút tiền ấy có thể làm gì, nhưng đành phải tạm chấp nhận. Bà ta thậm chí chẳng thèm dọn cơm cho Lý Dược Nhi ăn lót dạ, lập tức thay quần áo đi mua quà giúp Lý Ngọc Phong.

Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, Lý Dược Nhi bắt đầu lột xác. Nàng ta bắt đầu học được trang điểm, ăn mặc sườn xám giá rẻ, lượn lờ ở các phòng khách, tán tỉnh, cũng biết làm thế nào moi tiền bọn họ. Lý mẫu luôn áp bức nàng ta, ban đầu nàng ta không dám phản kháng, cuối cùng, chó cùng giựt dậu, vì tiền, Lý gia ngày ngày cãi cọ, hàng xóm đều biết Lý Dược Nhi làm nghề gì.

Ban đầu Lý Ngọc Phong còn cảm thấy Lý Dược Nhi đáng thương, dù sao nàng ta cũng vì hắn mới đi đến bước đường này. Nhưng Lý Dược Nhi không phải Lý Mẫn Nhi, nàng ta thành ra như vậy đều do Lý Ngọc Phong, mà hắn một câu cảm ơn cũng không có, nàng ta liền không cho hắn sắc mặt tốt. Lý Ngọc Phong chính là dạng bị chiều hư, Lý Dược Nhi không cho hắn sắc mặt tốt, hắn liền mỉa mai châm chọc.

Thất Nguyệt cho người đem chuyện Lý Dược Nhi bán mình nuôi Lý Ngọc Phong truyền vào trường học. Vốn dĩ Lý Ngọc Phong ở trường đã không tốt, bây giờ lại càng không. Bạn học trong sáng ngoài tối đều cười nhạo hắn, Lý Ngọc Phong không thể nhịn được nữa, đánh nhau trong trường, cuối cùng bị đuổi học.

▶ Lải nhải time: sắp update chương mới của bộ xuyên nhanh thứ hai, mọi người nhớ qua ủng hộ, còn có, sắp kết thúc vị diện một rồi nhé. ❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play