Lục Tấn hơi đốn, đưa tay ôm Sở Từ vào trong lòng ngực, thấp giọng nói, không biết là nói với Sở Từ hay là nói với chính mình.

"Không sao, đã không sao rồi."

Sở Từ nháy mắt, cảm nhận được thân mình hắn run nhè nhẹ, trên người nồng nặc mùi nước sát trùng, bàn tay hơi nắm chặt, lại cọ vào cổ Lục Tấn, nhẹ giọng nói, "Ca ca, em không sao."

"Về sau em làm anh sợ như vậy..." Lục Tấn sát tai Sở Từ nói, thanh âm cực nhẹ mang theo âm u, con ngươi thâm sắc, bên trong hỗn tạp thô bạo cùng tối tăm, hơi thở trên người cực kỳ nguy hiểm, "Liền không cần đi lại."

"Không được nga." Sở Từ nghe vậy, đáy mắt vẫn như cũ một mảng thanh triệt, không vì sự sắc bén trên người hắn mà hoảng loạn, thậm chí còn hơi cong môi, hiện rõ má lúm đồng tiền xinh đẹp.

Trà Bạch bị dọa đến run bần bật, nhìn Sở Từ không hề có phản ứng, thậm chí còn ý đồ cùng Lục Tấn giảng đạo lý:...

Quỳ xuống đất hướng ký chủ nhà mình hô lớn 666!!

Lục Tấn đối diện với đôi mắt Sở Từ, đáy mắt thanh triệt như cũ không dao động, mặc dù nhận ra cảm xúc trên người hắn cũng không có biến hóa, chỉ là nhìn gần đôi mắt này, trong lòng những loại cảm xúc mấy ngày ấp ủ chợt tan đi không ít.

Đây là ma lực của tiểu cô nương, làm hắn chán ghét thế giới này, rồi lại làm hắn thích thế giới này, đem cảm xúc âm u trong lòng xua tan.

Nguyên nhân này Lục Tấn có lẽ là biết đến —— cũng không biết từ khi nào, toàn bộ thế giới của hắn đều là cô.

Sở Từ nhìn Lục Tấn, bởi vì đã một thời gian dài không ngủ, đáy mắt hắn hiện rõ sự mệt mỏi, còn có sự hoảng loạn, hiện tại đã chậm rãi thả lỏng lại, đôi mắt to tròn của cô hơi rũ, ôm cổ hắn, "Ca ca."

Thanh âm tiểu cô nương mềm mại, mang theo ỷ lại làm nũng, Lục Tấn theo bản năng ôm cô vào lòng ngực.

Hơi thở mềm mại của Sở Từ quấn quanh người, tiểu cô nương đưa tay ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực hắn cọ cọ, "Ca ca, anh có thể bồi em nghỉ ngơi một chút được không?"

Trước mặt cảm xúc ca ca không đúng, yêu cầu hảo hảo trấn ấn, cần có hành động mềm muội trấn an...

Sở Từ nghiêng đầu nghĩ, giơ tay ôm đầu Lục Tấn hướng cổ mình ấn.

"Tê ——" Lục Tấn đột nhiên bị ấn một cái không kịp phòng ngừa, vùi đầu vào cổ tiểu cô nương, nhẹ giọng kêu một tiếng.

Trà Bạch: Từ Từ, Từ Từ, ngươi dùng lực hơi lớn!!

Sở Từ: Nga, ngại quá, lần đầu làm chuyện này không có thành thạo, lần sau ta sẽ chú ý.

"Vừa mới tỉnh lại liền có tinh thần như vậy." Lục Tấn đương nhiên không nghe được hội thoại của Sở Từ với Trà Bạch, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên, hoàn toàn vùi đầu vào cổ tiểu cô nương.

Thanh âm thực nhẹ, mang theo một tia buồn ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play