Anh lười biếng nói, đáy mắt mang theo phân buồn ngủ.

Liếc mắt nhìn Tiểu Tưởng một cái, ngậm thuốc lá nói, "Tôi không quan tâm."

Dậy sớm như vậy, còn không cho người ta hút điếu thuốc để tỉnh táo sao?

Tiểu Tường tên thật là Triệu Cát Tường, là do ông nội của anh ta đặt cho, nói là nó mang ý nghĩa may mắn, các thành viên trong đội đều gọi anh là Tường ca hoặc là Tiểu Tường, làm quản lý dẫn dắt chiến đội rất có kinh nghiệm, nhưng đối với đại tổ tông này lại không có biện pháp.

Không thể không nói, hai người vừa tiến vào điện ngoạn thành liền gây được sự chú ý, rốt cuộc cả khuôn mặt lẫn thân hình của Cố Tầm Xuyên, dù anh chỉ mặc mỗi một bao tải thôi cũng khiến cho người ta cảm giác là người mẫu nam.

So với Tầm Xuyên thì Tiểu Tường, người dẫn đầu SJ lại trông lùn hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, khoé miệng Tiểu Tường hơi giật giật, cảnh cáo Tầm Xuyên không được hút thuốc lá, sau đó mới nhìn xung quanh tìm kiếm nhà của cái người mới kia.

Mặc dù là sáng sớm nhưng người qua lại vẫn rất đông, xung quanh rất ồn ào, Cố Tầm Xuyên vốn dĩ bị mất ngủ nay lại càng thêm đau đầu, đưa tay ấn ấn vào huyệt thái dương, anh bất mãn nói, "Trực tiếp đưa địa chỉ rồi dặn cậu ta đến là được rồi, lại còn phải đến tận nơi, cho rằng là trẻ con sao?"

Dọc đường đi, đại tổ tông này đều toả ra khí lạnh, nếu không phải anh có vị trí quan trọng trong đội, thì cho dù Tiểu Tường có chết cũng không kéo theo cái tủ lạnh này đi dạo quanh phố đâu.

Tiểu Tường nghĩ như vậy, lại nhìn xung quanh một lần nữa, không hề thấy một thiếu niên nào tầm mười sáu mười bảy tuổi cả

"Đúng vậy, người ta rốt cuộc mới có 17 tuổi, không giống như cậu."

Cố Tầm Xuyên nhướng mày, lười biếng không thèm phản ứng.

Tìm một vòng vẫn không tìm thấy người đâu, Tiểu Tường nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn thời gian đồng thời hỏi Sở Từ đang ở đâu.

Tùy ý tìm được một cây cột dựa vào, Tầm Xuyên nheo mắt, thanh âm vui sướng khi thấy người gặp họa nói, "Bị cho leo cây?"

"Cũng giống như cậu đang đứng đây thôi, đợi đến khi người kia tới, cậu thu liễm lại một chút, dù sao đó vẫn là thiếu niên." Tiểu Tường vẫn cúi đầu nói, "Mắt cậu tốt, nhìn xem quanh đây có cậu nhóc thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nào quanh đây không?"

Chẳng phải là vị thành niên sao? Trong đội anh không phải cũng có hai người cũng là thiếu niên sao? Làm như anh chưa từng thấy qua vậy.

Hơn nữa, mắt của anh cũng không phải sinh ra để làm loại chuyện này, Cố Tầm Xuyên vẻ mặt vô biểu tình cắn đầu thuốc, mày hơi nhướng lên, đôi mắt nâu sẫm tùy ý nhìn xung quanh, sau đó hơi dừng lại về một phía.

Phía bên kia có một dáng người nhỏ tầm tuổi vị thành niên, không nhìn thấy mặt, nhìn tổng thể có hơi lùn, nhưng đại khái cũng có thể coi như là mười sáu, mười bay tuổi đi?

Cố Tầm Xuyên khẽ nheo mắt, nhướng mày nói, "Vị thành niên có không ít, nhưng anh có chắc là mình hẹn người tầm tuổi thành niên hay không?"

Cố Tầm Xuyên vừa dứt lời, cùng lúc tin nhắn của Tiểu Tường cũng được gửi đi, tiểu cô nương hơi ngừng lại, không biết là làm cái gì, sau đó cúi đầu lấy điện thoại của mình ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play