30

Khi Nguyễn Hướng Sâm còn ở nước ngoài đã từng nhiều lần lo lắng Dư Mục Ca sẽ bị thằng nhãi Lục Giang Minh bắt nạt, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại đối phương bằng cách này.

Trong bức ảnh đen trắng là một thiếu niên đang mỉm cười, thoạt nhìn giống như đang ngượng ngùng, dáng vẻ đó hoàn toàn trùng khớp với bóng dáng ở trong trí nhớ.

” Mục ca” Anh mở miệng, giọng nói khàn đặc, tại sao lại như vậy, mới có mấy năm không gặp, tiểu Mục ca của anh ấy tại sao lại biến thành như thế này? 

Nguyễn Hướng Sâm gần như không còn đứng vững được nữa, anh vịn vào một thân cây, khóc lên thảm thiết.

Anh còn nhớ rõ lúc bản thân xuất ngoại, đối phương còn cười nói với anh:”Anh Nguyễn, khi nào về nước em mời anh ăn cơm, anh nhớ phải dẫn về cho em một cô chị dâu đấy nhé.”

Nhưng bây giờ anh đã trở về, người nợ anh một bữa cơm lại không còn nữa.

31

Lúc Nguyễn Hướng Sâm biết Dư Mục Ca vì trầm cảm nặng nên mới uống thuốc ngủ tự sát, trong lòng anh rất muốn xé xác Lục Giang Minh ra thành từng mảnh.

“Lục Giang Minh, mẹ kiếp, tại sao lúc đầu tao lại tin tưởng mà giao Mục Ca cho mày?” Đôi mắt của Nguyễn Hướng Sâm chứa đầy tơ máu, anh tức giận hét lớn vào điện thoại.

“Ý anh là sao?” Lục Giang Minh ngồi trên ghế văn phòng, nhíu mày không vui hỏi.

Nguyễn Hướng Sâm phát điên cái gì nữa vậy.

“Mày không biết Mục Ca bị trầm cảm sao?” Nguyễn Hướng Sâm buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nếu không anh sẽ nhịn không được mà lao đến công ty đánh chết hắn ta.

“Không thể nào!” Lục Giang Minh dứt khoát phủ nhận lời nói của đối phương.

“Tại sao lại không thể?” Nguyễn Hướng Sâm nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, đầu kim nhọn đâm vào tay anh, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống nhưng anh lại không có cảm giác gì, bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự tức giận.

Nguyễn Hướng Sâm rất hối hận vì mấy năm nay không liên lạc thường xuyên với Dư Mục Ca, nếu như lúc trước anh không ra nước ngoài thì mọi chuyện đã không như vậy.

Nghĩ đến đứa em trai mà anh vẫn luôn đặt trong lòng yêu thương cưng chiều đã cô độc rời đi thế này khiến trái tim anh đau như dao cắt, đau đến mức anh không thở được.

“Em ấy ở đâu?” Lục Giang Minh đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Lục Giang Minh, cả đời này mày đừng mong sẽ gặp được em ấy.” Nguyễn Hướng Sâm nói xong thì cúp máy.

Lục Giang Minh trực tiếp đập nát điện thoại, hắn tức giận đi qua đi lại ở trong phòng làm việc, cuối cùng gọi thư ký tới: “Cậu đi điều tra cho tôi Dư Mục Ca hiện tại đang ở đâu.”

Thư ký đẩy mắt kính rồi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Lục Giang Minh cất tiếng gọi y lại: “Đợi đã, cậu nói xem tôi đối xử với Dư Mục Ca có tốt hay không?”

Thư ký nhếch môi nghĩ thầm: Không phải trong lòng anh tự hiểu rõ à, nếu đổi thành người khác thì có lẽ anh bị đánh chết lâu rồi, cũng bởi vì tính cách của Dư tiên sinh quá tốt nên mới có thể tiếp tục cùng anh yêu đương lâu như vậy.

Nhưng y không thể nói như vậy được vì vậy y chỉ lạnh lùng mở miệng: “Dư tiên sinh chỉ có một mình sếp mà thôi.”

Mặc dù không nói ra câu sau nhưng Lục Giang Minh cũng hiểu ý của y là gì.

“Cậu đi ra ngoài đi.” Lục Giang Minh mờ mịt ngồi lên ghế sô pha, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

31.

Nguyễn Hướng Sâm xảy ra tai nạn xe cộ.

Anh trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu.

Lúc biết được tin này, trái tim của Lục Giang Minh đột nhiên nhảy dựng.

Không biết tại sao, hắn có cảm giác bản thân hình như đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng. 

Hắn đến bệnh viện hỏi thăm tình hình của Nguyễn Hướng Sâm thì bác sĩ nói cho hắn biết Nguyễn Hướng Sâm đã trở thành người thực vật, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play