Hoa sảnh không lớn lắm, hẹp một trường lưu, hai phía nam bắc đặt hai chiếc giá, trên giá bày hoa lan đủ các màu. Âm Lâu cùng hắn bước vào, hương thơm lạ lùng quẩn quanh mũi nàng, nàng ngửi ngửi, tiện thể lấy cớ nói chuyện cùng hắn
“Hán thần thích hoa lan sao? Trông tươi tốt quá!” Nàng cúi xuống ngắm một đóa huệ lan, cánh hoa màu vàng nhạt, ở viền cánh hoa lại là một dải màu tím, càng tăng thêm vẻ lả lướt tinh xảo. Nàng lẩm bẩm nói: “Trước kia ta cũng từng trồng, trồng một chậu rất lớn, chăm bẵm nó sống qua tận mấy mùa đông. Sau này Âm Các nhìn trúng nó, thừa dịp tiết Hoa triêu(*) ngày đó ta không có ở nhà, thầm bê đi mất.”
(*) Tiết Hoa Triêu: Ngày trăm hoa đua nở, thường là ngày 12/2 hoặc 12/5 âm lịch hàng năm.
Khi nói lời này, trên mặt nàng mang theo nụ cười bất đắc dĩ, nhìn ra được vẻ không tình nguyện, nhưng cũng tựa hồ chẳng có giận dữ gì. Nàng không phải người giỏi diễn tả vẻ thê lương, bị đối xử bất công một hồi, phiền muộn đôi chút cũng liền thôi.
Tiêu Đạc mời nàng ngồi, rót cho nàng một chén rượu, hỏi nàng: “Đồ vật mình yêu thích bị người khác đoạt mất, nương nương không thấy buồn sao?”
“Buồn bã đâu làm được gì? Trước kia ta cũng khóc, nhưng khóc xong chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào, lại còn tức ngực muốn chết. Âm Các vừa rơi nước mắt liền có một đống người tới dỗ, ta thì không. Bởi vì mẹ ta mất sớm, ta là do nhũ mẫu nuôi lớn. Có thể là vì ta không khiến cho người khác yêu thích, ta nhớ rõ chỉ cần ta vừa lên tiếng, bà ấy liền cách áo véo ta một cái, véo ở trên lưng, ta cũng không nhìn thấy được có bị bầm tím hay không, cũng không dám nói cho cha ta, cho nên ta tự mình thức thời, hạ quyết tâm không thèm khóc lóc nữa.” Nàng nói xong, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, hơi rượu cay cay, nhưng một lát sau lại phai đi, lưu lại vị ngọt nơi đầu lưỡi. Nàng cười nói: “Rượu này ủ thật ngon, nếu mùa hè được uống thả ga, ta có thể uống hết một vò.”
“Uống nhiều quá sẽ say, thứ rượu này nếm một chút thì được, quá nhiều sẽ không tốt đâu.” Hắn nâng tay áo tỳ bà lên gắp thức ăn cho nàng, vẫn dịu dàng nói: “Nếu nương nương có thể ở trong phủ thần đến tháng tám, chờ đến lúc cua béo lên, chúng ta uống rượu ngắm trăng, vậy mới thú vị. Chỉ sợ Hoàng Thượng không đợi được đến khi ấy, thần dự định năm nay sẽ ăn Tết cùng nương nương, không chừng Vạn Tuế Gia ở Dưỡng Tâm Điện cũng đang nghĩ vậy cũng nên!” Hắn nâng chén rượu lên: “Thần kính nương nương, nương nương cứ tự nhiên.”
Âm Lâu đáp lễ hắn, hai người yên lặng đối ẩm, ngoài cửa sổ có con chim bay qua, tiếng “chíp” kéo dài vang mãi trong không trung. Nàng quay đầu nhìn cảnh xuân bên ngoài, thời tiết tháng ba đúng là đẹp nhất, ngoài vườn có hai cây đường kê, chạc cây vươn tới trước cửa sổ, hoa lá đan xen nhau lấp lánh dưới ánh nắng, càng ngắm càng đẹp.
Tiêu Đạc chú ý nhất cử nhất động của nàng, trong lòng thầm thở dài, kiểu tính tình chây lười này, quả thực không thích hợp để sống trong cung. Nhưng nếu không màng tranh đoạt, chẳng mấy chốc cũng sẽ bị lãng quên. Hắn buông đôi đũa gỗ xuống, lấy khăn lau miệng, nói: “Hôm qua vừa hết tang kỳ của Đại Hành Hoàng Đế, các Thái phi còn lại đều đã di cung phụng dưỡng, Hoàng Thượng cũng đã hạ chiếu sắc lập hậu phi, Trương thị là nguyên phối của Hoàng Thượng khi còn long tiềm (chưa lên ngôi), phong hậu là lẽ đương nhiên. Còn lại hai vị trắc thất được phong phi, còn vị trí Quý phi vẫn để không, đối với nương nương mà nói đây là một thời cơ rất tốt.”
Âm Lâu nghe hắn nói vậy thì quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Ý của Hán Thần là muốn ta đi tranh vị trí kia? Thân phận ta thế này…ta là người trong hậu cung của Tiên Đế đó!”
“Cho nên thần mới nói công bố chuyện Bộ thị thay mận đổi đào ra bên ngoài, đây là cơ hội ngàn năm có một, sao nương nương không suy xét thử xem?” Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chén rượu hơi mỏng luân chuyển giữa kẽ ngón tay, hắn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi nương nương kể về cảnh ngộ ngày nhỏ, thần nghe mà thấy bất bình thay nương nương. Muốn làm đại sự phải buông bỏ hết nữ nhi tình trường. Chuyện này cứ giao cho thần, rắc rối bên trong cũng để thần lo, nương nương chỉ cần ở đây đợi, không phải lo lắng gì cả.”
Âm Lâu ủ rũ cúi đầu: “Ta đã nói rồi, đó là không thể.”
Nàng là đầu gỗ khó khuyên bảo, hắn cứ lải nhải mãi không phải cách hay. Nói về cốt nhục tình thân, nàng quả thực nói không sai, khi hận thì một bụng tức, nhưng đâu ai thực sự nỡ nhìn người nhà chết đi. Hắn thở dài thật dài: “Nương nương có nhớ người nhà không?”
Nàng ừ một tiếng, cười nói: “Ta là cái đồ không có tiền đồ, bọn họ không thương nhớ ta, ta lại một lòng thương nhớ bọn họ. Thực ra cũng không phải quá đỗi nhớ, nhưng mà quê cũ khó quên. Trước cửa nhà chúng ta có một con sông nhỏ, lúc ấy ta thường đi bộ dọc bờ sông. Cỏ lau hai bên bờ mọc cao hơn cả đầu người, nếu ngồi trốn giữa đám cỏ, ta không tự chui ra thì cũng chẳng có ai tìm đến.”
Hắn thương hại nhìn nàng, thầm nghĩ nàng lớn lên chẳng khác gì con chó con mèo, có thể thuận lợi sống tới bây giờ, đích xác là mạng lớn.
“Năm nay triều đình có giao dịch tơ lụa với ngoại bang chưa giải quyết xong, vùng Giang Chiết là nơi trọng địa nuôi tằm dệt tơ, thần dự định xin ra trận, đi Giang Nam một chuyến.” Hắn gắp một phiến bách hợp vào bát nàng, nghiêng đầu nói: “Nếu nương nương nhớ nhà, có lẽ có thể đi cùng thần.”
Âm Lâu nhất thời không phản ứng kịp, ngậm cánh bách hợp trong miệng ngơ ngẩn nhìn hắn: “Hán thần nói gì? Có thể đưa ta theo thật ư? Thật sự có thể ư?”
Bộ dạng ngây ngốc của nàng thực khiến cho người ta thích thú, có lẽ chính mình khiếm khuyết, liền cảm thấy đáng quý hơn mấy phần. Tiêu Đạc lại cười nói: “Thần đây không có chuyện có được hay không, chỉ có chuyện có nguyện ý hay không?”
Nàng ‘a’ một tiếng, vội đứng lên rót rượu cho hắn, lải nhải nói: “Hán thần…Hán thần…Ngài tốt như vậy, sau này ai dám nói bậy về ngài, ta liền liều mạng với kẻ đó.”
Hắn hưởng thụ lắng nghe: “Lời này là thật sao?”
Nàng thẹn thùng: “Chỉ cần ngài đồng ý đưa ta đi Chiết Giang, ta chắc chắn lời này là thật.” Ngẫm lại thấy không đúng, hắn nắm quyền phê hồng, chức trách quan trọng như vậy, sao có thể nói đi là đi? Hơn nữa chức trách này chỉ cần buông lỏng liền về tay kẻ khác, hắn đột nhiên lại nói muốn xuống Giang Nam, chẳng lẽ là gặp phải khó khăn gì trên triều sao? Nàng liếc sắc mặt hắn, thật cẩn thận mà hỏi: “Ngài bị người khác buộc tội?”
Hắn vẫn một vẻ khí định thần nhàn, nhấp ngụm rượu: “Kẻ dám buộc tội thần vẫn chưa sinh ra đâu! Nhưng dù sao Hoàng Thượng mới ngự cục, rộng đường ngôn luận là tất nhiên. Nương nương có biết đạo lý gần vua như gần cọp không? Ngày xưa thì ỷ lại, một khi vị trí có biến hóa, ánh mắt nhìn người khác cũng biến hóa theo. Quyền hạn của Tư Lễ Giám quá lớn, trong lòng Hoàng Thượng hẳn đã sớm có kiêng kỵ, nếu đã có hiềm khích, bị kiềm chế là chuyện sớm muộn. Thần có bất đồng với quan viên triều đình, lại còn có năng lực, nhưng dù sao vẫn là nô tài của Mộ Dung thị. Nô tài chỉ là đồ chơi, ngoan ngoãn làm chân chạy việc còn được, đằng này lại nhúng tay vào quyết định của Hoàng Đế. So với bị người ta kéo xuống ngựa, tự mình thức thời vẫn là tốt hơn, nương nương thấy có đúng không?”
Âm Lâu mỉm cười nói: “Lấy lui làm tiến, Hán thần làm rất đúng. Đông Xưởng và Tư Lễ Giám có quá nhiều việc qua tay, dây dưa trăm mối, nếu muốn lập tức nhổ bỏ quả không dễ dàng. Ta đoán Hoàng Thượng vẫn có lúc phải cậy nhờ đến Hán thần, bây giờ ngủ đông tạm thời, đến thời điểm mấu chốt lại ra khỏi núi, tốt hơn nhiều so với việc lúc nào cũng lượn lờ trước mắt.”
Một phen ngôn luận này nằm ngoài dự kiến của hắn, vốn dĩ không hề nghĩ nàng là kiểu người có thể suy xét vạn sự chu toàn, chẳng ngờ nàng không nói không rằng, cũng rất có kiến giải về thế cục trong triều.
“Nương nương tin tưởng thần đến vậy sao? Chẳng may xảy ra sơ xuất gì, quyền lực bị tước mất, có khi sẽ không thể quay về được.” Trời đang nóng dần lên, không khí trong hoa sảnh dường như trở nên bí bức. Hắn giơ tay cởi nút áo trên cùng, thở phào một hơi, sai người đem trà hoa cúc lên.
Âm Lâu dựa lưng vào ghế bành chạm hoa lăng, hoa văn cộm lên làm lưng nàng hơi đau, ngọ ngoạy thân mình, nói: “Ngài đương nhiên có vạn toàn chuẩn bị, ta chỉ cần biết lần này ngài sẽ xuống phía nam một chuyến, Hán thần dự định khi nào khởi hành?”
Hoa cúc trắng dập dìu lúc chìm lúc nổi trong chén trà, hắn uống một ngụm, mùi rượu dần dần phai nhạt. Hắn chép miệng nói: “Còn phải xem tình thế, chưa thể nói cụ thể là khi nào, nhanh thì mười mấy ngày, chậm thì một tháng. Mang theo nương nương không thành vấn đề, chỉ là nương nương sẽ không thể hành động tùy ý. Ví dụ như khi gặp người nhà, theo lý mà nói nương nương đáng nhẽ đang phải ở thái lăng thủ lăng, lần này lộ mặt, nếu Bộ gia có người đứng sau ngáng chân, vậy thì không hay đâu.”
Những điều này nàng đều hiểu, hắn đã có lòng tốt đưa nàng theo, còn có gì nàng không thể đáp ứng nữa? Nàng gật đầu không ngừng: “Ta đều nghe ngài, ta biết cái gì làm được cái gì không mà. Ta nói rồi, gặp người trong nhà cũng không quá cần thiết, ta chỉ muốn trở về thăm quê thôi. Từ lúc vào kinh đến giờ tuy chỉ mới hơn hai tháng, nhưng trải qua nhiều sinh sinh tử tử, cảm giác như thể đã trôi qua mười tám năm. Ta chưa bao giờ dám mơ đến có một ngày có thể quay về Chiết Giang.”
“Nương nương không có ai để nhớ mong sao?” Ngón trỏ hắn vỗ nhẹ trên cái chén, đột nhiên nhớ ra: “Hoặc là chúng ta đi gặp Liên Thành công tử! Kỳ thật thần khá tò mò đối với người này, rốt cuộc là đẹp đến nhường nào, có thể khiến cho nương nương phương tâm ám hứa(*).”
(*) Phương tâm ám hứa: đơn phương ước hẹn.
Xuyên tạc thành như vậy, Âm Lâu coi như được nếm mùi bị oan mà không thể kêu oan, nàng ho khan hai tiếng: “Thực ra cũng chẳng phải là đẹp, chỉ là mặt mũi tốt hơn một chút so với người bình thường. Nghe nói hắn tinh thông nhạc họa, những nơi kiểu đó vốn đều là những gia đình nghèo đưa con vào kiếm ăn, không có mấy ai biết chữ, vì vậy mà giá trị của hắn cũng cao hơn hẳn. Nhưng thân thế vị công tử đó cũng đáng thương, nghe nói xuất thân từ một dòng dõi thư hương, gia đình xuống dốc sau một đêm, đành phải lưu lạc tới Mính Đinh Lâu.”
Tiêu Đạc ồ một tiếng thật dài: “Mính Đinh Lâu là nơi như thế nào? Kỹ nữ tiểu quan(*) bán rẻ nhan sắc mà mua tiếng cười?”
(*) Tiểu quan: trai bao.
Nghe hắn hỏi vậy, nàng bỗng dưng cũng thấy thắc mắc theo. Đúng là nàng có nghe nói đến đại danh Liên Thành công tử, biết hắn là trụ cột nơi đó, nhưng cụ thể hắn mưu sinh kiểu gì thì nàng không biết. Có thể là bồi người ta uống rượu, chơi đoán số gì đó, nói chung là bằng một phương pháp thanh cao, chứ không giống kiểu trêu đùa của ai đó ở trong cung. Nàng chần chừ nói: “Liên Thành công tử hẳn là…bán nghệ không bán thân…đâu!”
“Nơi đó vàng thau lẫn lộn, hiếm có mấy ai gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.” Hắn phe phẩy quạt xếp sơn thủy, nói: “Lần tới chúng ta đi Chiết Giang sẽ điểm tên hắn tới hầu hạ nương nương, nương nương thấy sao?”
“Không không không…” Nàng kinh động: “Ta là nữ tử đường hoàng, uống rượu hoa còn ra thể thống gì nữa.”
Hắn cười rộ lên: “Vậy nương nương có thể đứng một bên nhìn, thần sẽ tiếp hắn, để nương nương xem xem hắn có giống trong trí nhớ của nương nương không?”
Rốt cuộc trên đời luôn có vài chuyện mà nàng nghĩ mãi không ra, tỷ như một tiểu quan còn nổi tiếng hơn cả nương tử hoa khôi, danh tiếng bay xa như vậy, hẳn cũng đã kiếm đủ tiền rồi, tại sao vẫn chậm chạp không hoàn lương?
Âm Lâu tự xưng là người biết thức thời, đương nhiên sốt ruột muốn phủi sạch. Nàng lấy quạt tròn che khuất nửa bên mặt, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua ta có lòng yêu cái đẹp, thấy hắn thuận mắt liền để ý nhiều hơn một chút, nào có chuyện phương tâm ám hứa đâu! Khi ấy ta còn nhỏ, hiểu biết còn nông cạn, đêm về mơ thấy hắn, vậy nên mới nghĩ là thương nhớ đêm ngày. Đều là ta nói linh tinh mà thôi, không thể coi là thật.”
Cái đầu nàng đúng là hết thuốc chữa, nếu không nói là nằm mơ thấy người ta, ai mà biết được bên trong còn có duyên cớ? Lời này nói ra lại để hắn tóm được, nổi ý trêu chọc: “Hôm qua nương nương nói Liên Thành công tử không bằng thần, vậy nương nương có từng mơ thấy thần không?”
Ban đầu chỉ là vui đùa, không biết tại sao chính mình lại coi là thật, nín thở nhìn nàng, dường như chỉ chờ nàng gật đầu một cái. Nàng lại ngơ ngác lắc đầu: “Ta vẫn chưa mơ thấy Hán thần lần nào, rốt cuộc không phải ai cũng có thể đi vào giấc mơ.”
Hắn trầm mặc, cũng không nói gì nữa, nhìn chằm chằm cái ly trong tay đến xuất thần.
Nàng sờ sờ mũi, nhanh chóng chuyển đề tài sang hỏi thăm phủ đệ Diêm Tôn Lãng, thử nói: “Nếu như ta lui tới cùng Lý mỹ nhân, liệu Hán thần có đồng ý không?”
Diêm Tôn Lãng là thủ hạ đắc lực của hắn, nội tình bên trong hắn đều biết, cũng không có gì phải kiêng dè. Nàng ở trong phủ nhàm chán, không thể gặp người ngoài, có người để nói chuyện cùng cũng tốt: “Nương nương muốn gặp Lý mỹ nhân thì cứ sai người truyền lời, mời Lý mỹ nhân tới phủ chúng ta, so với việc để nương nương la cà bên ngoài sẽ thỏa đáng hơn.”
Hắn đã gật đầu rồi, đương nhiên hết thảy đều dễ làm. Âm Lâu đang muốn đáp lời, bên ngoài cửa lại có người chạy tới thưa, nói trong cung có khẩu dụ truyền Đốc chủ, mời Đốc chủ tức khắc tiến cung diện thánh.
Hắn vừa mới về nhà, tại sao đột nhiên lại truyền vào lần nữa? Đừng nói là Hoàng Đế muốn gây khó dễ đấy! Âm Lâu cầm lấy mũ ô sa mạ vàng trên bàn đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: “Để ta tiễn Hán thần…trong đêm nay Hán thần sẽ về phải không?”
Thực ra hắn vẫn một vẻ mi thư mục triển, không có lo lắng gì. Nàng đưa hắn đến cửa ngách, bên ngoài đã sớm có xe ngựa của Đông Xưởng đứng chờ, hắn bảo nàng dừng bước, tự mình nhấc áo bước vào xe, rèm xe buông xuống lại nhớ đến lời nàng vừa nói. Nàng đã hỏi hắn có về không, hắn bỗng nhiên thấy quyến luyến phủ đệ này, giống như hơi ấm duy nhất giữa trời đông giá rét, giống như một ngôi nhà thực sự.
Hắn cách mành nhìn nàng, nàng giơ quạt lên che nắng, dải tua đỏ trang trí rủ xuống, nhẹ nhàng phất phơ theo gió đậu trên má nàng. Hắn mím môi, muốn nói đôi lời lại đành nhịn xuống, quay người ngồi lại nghiêm chỉnh, vách xe ngăn cách tầm mắt, nàng vẫn đứng bên cửa nhìn theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT