Tí vừa thay đồ vừa lay Tèo dậy. Hôm nay cũng như mọi ngày, sáng sớm cả đội vẫn theo Tèo luyện tập thể lực và khí công, sau đó về chuẩn bị ra tập nhẹ để đón chào U19 quốc gia.
Cả đội tập trung ở sân thứ nhì trong học viên, nơi luôn diễn ra các trận đánh lớn và được chọn là sân nhà của APFC. Nơi đây là sân cỏ đẹp thứ nhất thành phố, được trang bị đầy đủ đèn chiếu sáng cả sân phục vụ cho các trận đấu đêm, sân được làm từ cỏ tự nhiên, chăm chút kỹ lưỡng từng chút một nên mặt sân vô cùng đẹp, không hề bị gồ ghề. Đó là lý do APFC cũng là nơi tập trung cho một số giải đấu lớn, bao gồm cả AFF cup.
Vừa ra sân thì đã thấy những chiếc áo đỏ tươi của cả đội U19 đang tập luyện nhẹ nhàng. Quân số đếm cũng phải trên 20 người. Từng cầu thủ chuyền qua chuyền lại nhẹ nhàng, một số thì tập trung đá ma lấy cảm giác, một số lại xếp hàng sút bóng. Hai thủ môn của U19 đang tập luyện riêng với huấn luyện viên thủ môn tuyển trẻ là ông Võ Minh Lân. Võ Minh Lân là huấn luyện viên thủ môn đã có hơn 10 năm kinh nghiệm với tuyển quốc gia và các câu lạc bộ trong nước. Năm nay tuy đã 50 tuổi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn thường xuyên chạy tập chung với các cầu thủ.
- Chà nhìn đội ngũ hoành tráng vãi, đúng là đội tuyển quốc gia. - Tèo cảm thán.
Tí, Tín và Thái quan sát nãy giờ, thấy đội tuyển quốc gia tập bài bản, lại có huấn luyện viên thủ môn chuyên nghiệp thì hơi run run, Tí than nhẹ:
- Má! Đúng là đội chuyên nghiệp. Huấn luyện bài bản vãi... Chả bù với thằng Tèo điên nhà mình, toàn lấy anh em ra hành xác.
Thái nhìn qua bên thủ môn tập luyện, thấy huấn luyện viên thủ môn Võ Minh Lân đang ném bóng cho các thủ môn chụp, lúc đổ người chụp, lúc thì bay người lên cao chụp mà hâm mộ. Thái chép miệng:
- Chậc, chuyên nghiệp là phải vậy, mẹ ông Tèo nhà mình toàn đá vào tao như giết người. Học hỏi đi mày.
Tín đột nhiên thốt lên, chỉ tay về phía xa:
- Ê tụi mày, thầy mình kìa, đang nói chuyện với ông nào đó mày
Thái bĩu môi:
- Cái thằng! Sao mày ngu thế, nhìn là biết huấn luyện viên bên kia rồi. Hình ông này trên mạng đầy kìa ba, ổng là Trezeguez huấn luyện viên trưởng tuyển U19, U20 đó bố.
Tín đang tính phát tát sau khi bị chửi thì trợ lý Khôi đã tập trung đội lại, sau đó đưa cho mỗi người một cái áo màu vàng, phía sau có in số áo của và tên đội là APFC.
Tí được phát áo số 7, cho vị trí tiền vệ trái, trận này thì Tí đá cặp chung với Tèo phía trên, nhưng hơi lùi về phía sau đảm nhiệm vai trò mồi bóng.
Tín lãnh áo số 13, đảm nhiệm vai trò trung vệ giữa, chuyên thu hồi và kiến thiết bóng.
Thái mang số 1, áo đen, là thủ môn.
Tèo được phát số 9, làm tiền đạo cắm trong đội.
Áo đã được phát xong, huấn luyện viên Dominik đã trở về. Ông cầm trên tay ipad để tiện ghi chép, phân bố chiến thuật lần cuối, rồi cỗ vũ:
- Trận này tuy là giao hữu nhưng cả đội bung hết sức đi, tuyển quốc gia thấy sức mạnh của APFC. Cố lên các chàng trai.
Bên khu vực đội U19, tiền vệ tấn công Ngọc Đức than vãn với đồng đội:
- Mẹ nó, không biết ông già này nghĩ gì mà xếp cho tụi mình đá với mấy đứa nhóc. Tao nghe nói đội một APFC giải tán từ lâu rồi. Cứ tưởng là sẽ được tập một trận ra trò, ai ngờ giờ lại đi đá với tụi này, phí thời gian vãi.
Một cầu thủ khác cũng lên tiếng chỉ trích:
- Mấy đứa vắt mũi chưa sạch mà cũng đem ra thi đấu. Ông bầu APFC đúng là hết thời, không còn gì chơi nên mới phá tiền.
- Trận này chán bỏ mẹ ra, U16 mà đá đấm gì không biết. Mà thôi kệ đi, dù sao anh em mình cũng đâu thể trái ý.
...
Phần sân APFC, lúc này cả đội đứng chụm vào nhau hét lên một tiếng "APFC" rồi tản ra vào vị trí trong sân. APFC bảo vệ phần sân bên trái. U19 bảo vệ phần sân bên phải, là đội giao bóng trước.
Trên sân, hai đội đã vào vị trí, APFC đứng theo đội hình 4-4-2 cổ điển.
Những tháng này, APFC áp dụng theo giáo trình dinh dưỡng của Tèo đề ra và tập luyện thể lực không biết mệt mỏi, ở với nhau thì không thấy gì nhưng khi ra sân mới cảm thấy đội đối phương sao có chút.... ừm... bé nhỏ.
Tèo sau gần một năm đã cao lên đến 1m92, Tí, Tín và Thái cũng cao lên thấy rõ, Tí nhổ giò nên đã cao gần bằng Tèo với 1 m 89, Tín vốn lùn nhất đội do tập thể hình nhưng đã được Tèo cải tạo nên đã vượt mặt Tí, cao đến 1 m 90. Thái vốn sẵn cao nên đã bằng 1 m 92 của Tèo.
Những thành viên khác trong U16 tuy không được Tèo cải tạo xương nhưng do chế độ dinh dưỡng của siêu máy tính đưa ra, và tập luyện hà khắc nên ai cũng lớn hơn hẳn, bây giờ lùn nhất đội chính là hậu vệ trái với 1 m 80.
Ngoại trừ tăng trưởng về mặt chiều cao, mấy tháng bị Tèo hành xác đã làm cho cả đội tăng mạnh về phần thể chất. Toàn đội hiện giờ cơ thể rắn chắc, do hấp thụ nắng sớm và khí công, kết hợp tập thể hình nên đứa nào cũng bụng nổi sáu múi, bắp tay bắp chân to khoẻ.
Trên ghế huấn luyện ngoài sân, ông Trezeguez đội U19 nói với bạn mình:
- Ông có chắc đám này là U16? Là đội lần trước tôi thấy?
- Nó đó - Ông Dominik miệng cười toe toét khi nhìn thấy biểu hiện của ông bạn già.
Ông thầy Trezeguez lắc đầu cười khổ:
- Ông cho chúng nó uống sữa voi hay sao mà đứa nào cũng bự quá thế kia.
- Hờ hờ, ông còn bất ngờ nhiều lắm.
...
Trên sân, Tí đang chăm chú bỗng nghe tiếng rên hừ hừ, quay qua thấy sắc mặt Tèo kỳ kỳ thì hỏi nhỏ:
- Ê Tèo, sao vậy mậy. Đau bụng hả?
Tèo xua tay báo hiệu không sao. Thật ra Tèo cảm thấy trong người có chút không đúng, sức lực vốn có như suy giảm nhiều mà không hiểu vì sao. Tèo nghĩ thầm:
- Má! Sao vậy ta, tự nhiên thấy khó chịu quá, giống như sắp xỉu.
Tèo cố vận công, hít một hơi dài, cảm thấy hơi thở đều hơn hẳn, khí huyết lưu thông mới thoải mái nhìn bóng.
...
Tiền đạo bên phía U19 Việt Nam đang giữ bóng trong chân, nói với đồng đội:
- Ê Công, tụi này có đúng là U16 không mày? Sao có vẻ to xác quá, nhìn như già trước tuổi.
Đồng đội tên Công cũng ngạc nhiên nhìn đối thủ rồi nói:
- Tụi nhỏ bây giờ có sữa với dinh dưỡng tốt lắm, nên bự con cũng là bình thường. Cẩn thận tí là được.
- Ừm, nhận bóng nè.
Công nhận bóng, sau đó chuyền ngay về cho tuyến sau.
Theo chiến thuật pressing, Tèo lập tức áp sát nhưng hậu vệ áo đỏ đã chuyền đi. Bóng được luân chuyển quanh khu phần sân nhà U19.
Hậu vệ U19 nói với đồng đội:
- Tụi này xung ghê. Mới vào mà chạy áp sát kiểu đó thì sức nào chịu nổi
Trung vệ phải U19 là Quang Trung như nhận thấy lỗ hổng phía trên của APFC. Quang Trung tuy chỉ 19 tuổi nhưng đã được xem là thần đồng xứ Đà Nẵng, biệt danh Trung Đà Nẵng cũng từ đó mà ra. Với những đường chuyền tinh quái, Trung lọt vô mắt xanh của SHB Đà Nẵng và đã chiếm được một chân dự bị ở đội một. Quang Trung nhận thấy cầu thủ APFC đang ập tới bắt người thì đảo chân đẩy bóng lách qua được, sau đó tung ra đường chuyền dài vượt tuyến
Tín hô lên:
- Cẩn thận, nó chuyền chọc khe đó.
Thái trong khung thành lập tức chỉ huy hàng thủ, một mình băng nhanh ra.
Bóng lượn một vòng rồi rơi xuống, khoảng cách ngay trước vạch 16 m 50.
Tiền vệ U19 là Minh Công đã thoát xuống, chuẩn bị đỡ bóng bước một (chạm đầu tiên), trong đầu gã đã thôi diễn bước tiếp theo sau khi chạm bóng.
- Nghèo mà ham. - Thái gầm lên một tiếng, xuất hiện đúng lúc tung chân sút văng trái bóng lên phía trên.
Minh Công bất ngờ với sự băng ra của Thái, đứng tần ngần nhìn bóng bay vút đi, thầm nghĩ thủ môn APFC cũng khá đấy, có thể nhận ra ý đồ của đội mình.
Tín nhận được bóng từ cú phá lên của Thái, nhanh chóng phối hợp bật tường với Tí. Tí không chút chần chờ, thấy khe hở giữa hai hậu vệ được tạo ra, hắn đá mạnh vào bóng tạo thanh một đường chuyền chọc khe hoàn hảo.
Tèo hiểu ý xông lên, nhưng trong lúc chạy, cảm thấy cơ thể thoát lực khó hiểu nên tốc độ và sức mạnh suy giảm. Hậu vệ U19 ập vào húc ngã Tèo, thuận lợi phá bóng.
Tí chạy vội lại:
- Sao vậy mày
Các cầu thủ bên APFC cũng vội chạy nhanh đến xem Tèo. Tèo mà té ngã là chuyện khó tin, đó giờ nó là đứa lỳ nhất đội cơ mà, cả đội khó hiểu cùng một suy nghĩ.
Huấn luyện viên Dominik đứng dậy, vẻ mặt lo lắng, vội vàng đi vào sân xem tình hình. Giỡn chơi, Tèo là linh hồn đội U16, thua trận này còn có thể nhưng còn vào V-league thì sao.
Tèo nhanh chóng được khiêng ra, cả người mệt mỏi. Bên tai không ngừng vang lên tiếng hỏi thăm động viên. Tèo được khiên vào phòng chăm sóc chờ đợi bác sỹ. Đến bây giờ thì hắn đã biết vì sao. Đơn giản là hôm nay hắn đã quên xạc pin trong cơ thể, dường như Siêu máy tính được cấy vào não Tèo cần phải ăn sắt thép để duy trì năng lượng. Hắn chửi thầm:
- Bà mẹ nói, sáng đi gấp quá quên ăn "pin". Giờ này thì trả giá, má nó cả người mệt mỏi. Giờ làm sao lết về phòng đây.
Suy nghĩ bâng quơ một hồi lâu, Tèo liếc nhanh trong phòng. Thôi thì đành vậy. Thế là Tèo cố gắng gượng lê lết tới bàn máy tính đặt trong phòng, "ăn" con chuột, sau đó lại "ăn" từng thứ nhỏ nhỏ khác để nạp lại năng lượng.
Tèo gặm nhắm một lúc, thấy đã hơi khoẻ, vội vàng chạy như điên về phòng, trước khi các bác sỹ xuất hiện chữa trị cho mình.
...
Mặt khác, bên ngoài sân, Minh Công nói với đồng bạn:
- Ra sân có chút mà trúng nắng rồi, thân thể cao lớn mà yếu như sên ấy. Chắc tối qua nhậu quá đà đây mà. Bọn nhóc càng ngày càng tệ hại.
Một đồng đội khác của U19 đồng ý:
- Ừm, chạy lên bị tao húc bay luôn. Như tờ giấy. Bọn nhóc này gà thôi, tụi minh bắt bài hết rồi.
Tí và Tín gần đó nghe được sự châm chọc của cả đối phương, máu nóng nổi lên. Tín nói liền:
- Bình tĩnh đi mày. Kệ tụi nó đi.
Tí phun bãi nước bọt, chửi:
- Mẹ tụi này, ỷ lớn rồi láo. Cho tụi nó biết tay, tí chuyền cho tao.
- OK
Trận đấu tiếp tục, U19 đã chủ động sút ra biên nên APFC đành trả bóng lại cho thủ môn đội bạn. Thủ môn U19 lập tức sút mạnh hết sức để bóng bay thẳng qua phần sân bên kia.
U19 đã tập luyện miếng này khá lâu rồi, tiền vệ vừa nhận được bóng, ngay lập tức phối hợp ngắn một hai vượt qua tuyến giữa APFC. Tín không kịp ngăn cản thì đã bị Quang Trung dùng động tác giả đánh lừa, sau đó vệ trẻ này thực hiện một cú bấm bóng qua đầu Tín, bóng vòng qua đáp xuống ngay trước mặt Công Minh mới vừa băng xuống từ phía sau.
Tín hét to:
- Chết! Anh em bọc vào, nó thoát xuống rồi.
Công Minh không hổ danh là tiền vệ công chủ lực của U19, người đã đoạt vua phá lưới giải trẻ U18 quốc gia và hội khoẻ Phù Đổng. Công Minh đỡ bóng một chạm, không hề do dự một phút nào, dùng mu bàn chân sút bóng bay bổng vụt qua tay Thái đang đổ người lao tới.
- VAOOOOO..... - Tiếng la lớn của đồng đội dự bị của U19 bên ngoài cất lên. Trọng tài thổi hoét một cái chỉ tay vào vạch giữa sân, 1 - 0 cho U19 Việt Nam.
Công Minh cười khẩy với đồng đội:
- Thấy chưa, tao nói rồi, đã bảo đi tốn thời gian mà. APFC xuống cấp rồi. Ha ha ha ha.
Cười xong, hắn lại phất tay với đồng đội, cố ý dùng âm thanh hơi lớn để mọi người trên sân cùng nghe:
- Anh em ơi, mục tiêu hôm nay là 10 bàn nhé, đua xem ai ghi nhiều bàn nhất. Cho tụi nhỏ này kinh nghiệm nhớ đời nào.
Tí nghe thấy, quăng liền quả bóng xuống đất, định chạy lại kiếm chuyện thì bị một người vỗ vai:
- Bình tĩnh đi mày.
Tí hất ra nói:
- Đừng cản tao Tín.
- Tao nè, là Thái.
Tí bất ngờ nhìn qua thì đúng là Thái, lại quay qua thì thấy Tín đang đứng kế, mặt mũi đen lại. Quay xung quanh thấy cả đội APFC đằng đằng sát khí, áp lực rợn người. Lại nghe Tín nghiến răng kèn kẹt:
- Mày nghe gì không Thái. Nó nói cho mày lụm 10 quả kìa. Cho anh em mình bài học kìa.
Thái thâm trầm:
- Nghe rồi, tụi mày nghe gì chưa hả
Xung quanh toàn đội APFC máu nóng đã bốc lên tới đỉnh, toàn đội trả lời bằng giọng thâm trầm chả kém:
- Nghe hết rồi
Tín nói luôn:
- Đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT