“Ngươi… Chính là muốn ‘Dùng’ ta như vậy sao?” Mạnh Hoài thở hổn hển ngã vào trong ngực kẻ thần bí, thắt lưng vô cùng đau nhức mệt mỏi. 1 tuần nay kể từ ngày bộ dạng y thay đổi đến bây giờ y vẫn luôn ở trong tình trạng như thế này, y căn bản không hiểu được người nọ đến tột cùng là muốn làm cái gì.
“Nếm thử tư vị hậu đại Mạnh gia,… cũng không tồi.” Kẻ thần bí ném thân thể Mạnh Hoài ra ngoài, mạnh Hoài bị ôm chầm hồi lâu nhất thời bị rơi vào không trung.
Nhưng mà với từng ấy chuyện y đã gặp trong thời gian này thì đây có gì lạ chứ, 1 người đã ngây ngốc chỗ Đạt Phu ba tháng cũng sẽ không để ý đến việc này, có thể thoải mái sống hoặc thoải mái chết đi là nguyện vọng lớn nhất hiện nay của Mạnh Hoài.
“Mạnh gia?” Mạnh Hoài khinh thường nở 1 nụ cười, y mất tích lâu như vậy, có ai sẽ quan tâm đến y? Mạnh Triết? Mạnh kiều? Hay là cái người được y gọi là cha- mạnh khải dương? Sẽ không, sẽ không, y bất quá chỉ là 1 đứa con riêng của Mạnh gia, huống chi còn là con của 1 người đàn bà phong trần may mắn bò lên giường mạnh khải dương. Buổi tối hôm ấy nếu mạnh khải dương không say như vậy, không quên mang bao hay đừng bắn vào trong thì có lẽ y đã bị xả vào cống thoát nước rồi. (ý em nó là em nó là t*ng trùng =.=)
Người Mạnh gia coi thường y, y cũng chỉ dùng cái danh tam thiếu Mạnh gia để sống sa đọa thoải mái. Nếu không gặp được Hoa Thiên Vũ, ai dám thượng y, ai có thể thượng y? Cho dù sau lưng mọi người đều nói y ti tiện, y phải mở chân ra hầu hạ người khác mới đúng nhưng ai dám thượng y chứ?.
Mặc kệ kẻ thần bí này là ai, hắn có cừu oán với Mạnh gia. Mạnh gia cho y chỉ có sỉ nhục cùng khinh bỉ, thật buồn cười, vậy mà hắn lại muốn y vì Mạnh gia thừa nhận cừu oán.
“Thượng 1 tiện nhân ngoài giá thú như ta có ích lợi gì? Mạnh Triết mạnh kiều có huyết thống cao quý như vậy sao ngươi không bính bọn họ? Còn có mạnh khải dương, đương gia Mạnh gia hiện tại, thượng tướng quân bộ liên minh, quản cả ‘Ngân hà’ trong tay, nếm thử tư vị hắn mới thú vị. Ngươi bất quá cũng chỉ là kẻ đi bắt nạt kẻ yếu!” Mạnh Hoài miễn cưỡng nằm ở trên giường nói.
“Ta không có hứng thú làm bẩn mình.” Kẻ thần bí nằm bên người Mạnh Hoài, thuận miệng nói.
Mạnh Hoài hơi nhíu mày, là vì hắn cảm thấy mình cao thượng hơn đám người kia sao? Chết m hắn đi!
“Ngươi đem ta biến thành cái dạng này, không thể chỉ vì để ta làm bạn giường đi?” Mạnh Hoài quyết định nói sang chuyện khác, người này không có khả năng nói cho y biết hắn cùng Mạnh gia có ân oán gì, nhưng khi hắn yêu cầu mình làm việc tự nhiên hắn sẽ nói.
Kẻ thần bí nâng cằm Mạnh Hoài lên, cao cao tại thượng nói: “Theo cách nói của nhân loại các người, đây không phải là bạn giường mà là nô lệ.”
Nhân loại các ngươi? Mạnh Hoài ko phẫn nộ vì 2 chữ nô lệ mà mau chóng nắm được trọng điểm trong lời người kia. Người này có lực lượng rất kỳ quái, có chỗ giống dị năng giả hệ trị liệu, nhưng dị năng giả hệ trị liệu cũng không có khả năng làm như hắn. Hơn nữa Mạnh Hoài cũng cảm thấy sau khi y thay đổi bộ dáng thì thân thể có thêm một cỗ lực lượng kỳ quái, cho dù y không phải là dị năng giả, y cũng biết loại lực lượng này không phải là dị năng.
Những gì người này nói không tiết lộ toàn bộ thông tin, chỉ đủ để y đoán được 1 điều. Có lẽ, ôn nhu, cường / bạo, giam / cấm, hình phạt riêng, trị liệu, hết thảy tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn ngay từ đầu, Mạnh Hoài mơ hồ cảm thấy có lẽ việc y sẽ phải trải qua tiếp theo còn đáng sợ hơn 3 tháng vừa qua.
“Vì cái gì?” Mạnh Hoài thấp giọng hỏi, “Ngay từ đầu đây chính là 1 âm mưu đi? Không phải từ khi ngươi bắt đầu cứu ta, mà là từ khi ta bắt đầu ở cùng một chỗ với Hoa Thiên Vũ, bị lừa gia nhập tổ chức này. Hiện tại ngẫm lại, ta là 1 kẻ vừa mới bị lừa vào tổ chức ngươi không lâu, làm sao có thể tiếp xúc đến chiến hạm lợi hại như vậy, làm sao có thể lén trộm ra? Khi xuống tay với tiểu đội mạo hiểm cảm xúc của ta lại điên cuồng như vậy, đó cũng là do ngươi làm đi?”
Cho đến bây giờ y mới hiểu, thì ra ngay từ khi bắt đầu y chắc chắn sẽ rơi vào kết cục như thế này.
“Trời cao phó thác sứ mệnh trọng đại cho kẻ nào, trước hết sẽ khảo nghiệm tâm chí, khảo nghiệm gân cốt, khảo nghiệm đói khát, thân thể khốn cùng,…” Kẻ thần bí không trả lời Mạnh Hoài chỉ âm thầm nói như vậy.
“Ngươi là trời?” Mạnh Hoài nhịn không được đánh gãy lời hắn, có lẽ là một tuần nay y được sống thoải mái nên y đã quên khổ đau ba tháng trước y phải gánh chịu. Loại thống khổ này có thể trở thành bóng ma tâm lý với mọi người, vậy mà y gần như đã quên mất, cư nhiên y vẫn còn dám chống đối đầu sỏ khiến y thống khổ.
“Hừ.” Kẻ thần bí hừ lạnh một tiếng, cũng không tính toán trả lời Mạnh Hoài, cũng không sinh khí.
Mạnh Hoài sờ sờ mặt mình, đột nhiên hỏi: “Ngươi đem ta biến thành cái gì?”
Y mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đã không còn là người.
“Bách luyện thành ma, nhân loại nếu muốn thành ma, trước hết phải nếm tẫn trăm khổ nhân gian, hận đến hủy hết thảy thế gian này, vững tâm như bàn thạch, vô tình vô nghĩa, buông tha tình người, mới có thể thoát thai hoán cốt.”
“Ma?” Mạnh Hoài nghi hoặc, kia là cái gì vậy?
Liên minh sớm không còn ghi lại chuyện về ma quỷ, ngay cả trên võng du cũng chỉ có ngoại tinh quái thú chứ không có ma, nên Mạnh Hoài tự nhiên không rõ ràng lắm.
“Thân là người Mạnh gia, cư nhiên ngươi thật sự cái gì cũng không biết.” ánh mắt kẻ thần bí nhìn Mạnh Hoài có chút phức tạp.
Mạnh Triết và mạnh kiều đều vào quân bộ, là thành viên mật của ‘Ngân hà’ chắc chắn bọn họ cũng biết một phần cơ mật. Tam thiếu mạnh gia này cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, đến dị năng cũng không có, khó trách người khác không để mắt đến ngươi.
Mạnh Hoài không có một chút ý nghĩa gì với Mạnh gia, hắn đã chọn sai người.
Bất quá hắn chỉ có thể chọn y, bàng chi Mạnh gia không có giá trị lợi dụng, mà Mạnh gia trực hệ lại đều ở trong quân bộ, xuống tay không thuận lợi, chỉ có Mạnh Hoài, thân phận đủ, cũng bị người ta xem nhẹ mới có thể dùng.
Nhưng hiện tại nhìn Mạnh Hoài hoàn toàn không biết gì cả mặt, hắn thậm chí có một tia… Mềm lòng sao?
Sẽ không, hắn đã sớm buông tha tâm tình, chỉ còn lại phần chấp nhất hận ý kia, hận nhân loại hận toàn bộ liên minh. Mạnh Hoài dù vô tội đến đâu cũng có vô tội bằng những người đã chết ở 3 ngàn năm trước không?, không, hắn sẽ không mềm lòng.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là con rối của ta.” Kẻ thần bí vuốt mặt Mạnh Hoài nói.
“dựa vào cái gì bắt ta làm con rối của ngươi?” Mạnh Hoài đẩy tay hắn ra, không hiểu vì sao nhưng y đã không còn sợ hãi.
Cái gọi là sợ hãi, chính là sợ hãi mất đi thứ gì đó, để ý càng nhiều thì lại càng nhát gan. Ái tình, sinh mệnh, tiền tài, quyền lực, tôn nghiêm, thân nhân đối với nhân loại mà nói đều là thứ rất trọng yếu, còn Mạnh Hoài, hắn không có gì để để ý, hắn không sợ gì cả.
Có 2 cách để tạo ra 1 con rối, một là trực tiếp phá hư đầu óc rồi khống chế nó, người này không làm như vậy; mà cách thứ 2 chính là uy hiếp, nhưng y còn có cái gì để uy hiếp sao?
“Không muốn đoạt lại Hoa Thiên Vũ, không muốn chưởng khống Mạnh gia, không muốn quyền lực, không muốn dẫm nát dưới chân những kẻ đã khinh thường ngươi sao?” thanh âm kẻ thần bí trầm thấp tràn ngập hấp dẫn.
Bởi vì đã mất đi tất cả mới muốn có những thứ càng tốt hơn.
Mạnh Hoài trầm mặc, y đương nhiên muốn, mỗi 1 giây 1 phút y đều muốn như vậy.
Nhưng mà hiện tại y vô cùng thanh tỉnh, rõ ràng nếu y giao dịch cùng kẻ thần bí thì y càng mất nhiều hơn thôi. Mấy ngày nay y đã hiểu ra được một đạo lý, vĩnh viễn không cần nghĩ rằng hoàn cảnh hiện tại của mình là cùng cực nhất vì có thể giây tiếp theo ngươi còn có thể rơi vào vực sâu tăm tối hơn.
“Không muốn những đó, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?” Kẻ thần bí thấp giọng nói, hắn nhìn ra được, Mạnh Hoài do dự không phải bởi vì y không muốn gì, mà là những thứ hắn nói đều không thể làm tâm y động, như vậy y chân chính muốn gì?
Hắn cần một con rối hấp dẫn tầm mắt người khác, nếu con rối này cam tâm tình nguyện chính là tốt nhất. Hắn chọn Mạnh Hoài bởi vì y có huyết mạch Mạnh gia, gien Mạnh gia, gien khóa đó chỉ có người Mạnh gia mới có thể mở, y là người thích hợp nhất để làm con rối của mình.
Nghĩ muốn cái gì? Ngay từ đầu, là muốn thân thiết với gia đình nhưng thân nhân kỳ thị y, xem y như rác rưởi, y liền muốn có bằng hữu; tất cả bằng hữu đều là rượu thịt chi giao, hoàn toàn không trao tâm cho y, y liền muốn có ái nhân; sinh hoạt thối nát khiến y không tin vào ái tình, cũng may sau đó y gặp được Hoa Thiên Vũ, nhưng mà Hoa Thiên Vũ không yêu y. (haixx=.=)
Y… Cái gì cũng không muốn, y chỉ không muốn sống cô đơn, y chỉ hy vọng có một người có thể để y ở trong lòng. Mẫu thân coi y là công cụ để leo lên phú quý, phụ thân coi y là 1 sai lầm, huynh đệ không coi y là huynh đệ, bằng hữu chỉ muốn chiếm tiện nghi từ y, ái nhân không yêu y.
Nước mắt trợt xuống trên 2 má Mạnh Hoài, một giọt rơi trên lồng ngực của kẻ thần bí, lạnh như băng, da thịt bị nước mắt ấm áp làm cho ướt nhẹp. Trước mặt người này y không cần ngụy trang nữa bởi người này đã nhìn thấy tình cảnh khốn khổ bất kham nhất của y.
Kẻ thần bí nhìn nước mắt của y, vẫn lãnh tâm lãnh tình như trước không hề suy chuyển.
“Chỉ cần ngươi cho ta điều ta muốn, ta sẽ bán mạng vì ngươi.” Mạnh Hoài đột nhiên nói.
“Ngươi muốn cái gì?”
“Một lời nói dối, ta muốn một lời nói dối.”
“Nói dối?”
“Một câu ngươi rất coi trọng ta, ngươi đặt ta ở trong lòng, nói rằng ta là người tối trọng yếu của ngươi cho đến ngày ta chết cũng không hề thay đổi.” Mạnh Hoài nghiêm túc nói xong.
Y không cầu gì cả, chỉ cầu 1 người quan tâm đến y, cho dù là cầu 1 lời nói dối thậm chí là cầu từ kẻ đã thương tổn đến y.
Kẻ thần bí đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có chút đắng, muốn nói gì đó, nhưng khi hắn mở được miệng ra cũng chỉ nói: “Lại đây, Mạnh Hoài.”
Mạnh Hoài tới gần hắn, bị người đặt ở dưới thân.
Khoang miệng ôn nhu bao vây lấy y, dục vọng đã lâu không đứng lên cư nhiên lại hơi hơi ngẩng đầu.
Đúng vậy, bao lâu nay vô luận người nọ bính y như thế nào, Mạnh Hoài cũng không có cảm giác gì, từ khi chia tay cùng Hoa Thiên Vũ, y vẫn luôn không có cảm giác. Y cũng hoài nghi mình có mắc bệnh gì không, vì sao chỉ 1 lần chia tay lại tạo thành chướng ngại tâm lý lớn như vậy?
Nhưng mà giờ khắc này, dục vọng ngẩng đầu, Mạnh Hoài che mặt, bắt đầu gào thét: “… Không cần…”
Mấy ngày nay vô luận kẻ thần bí làm gì với y, y cũng chưa từng chống cự, bởi vì y không thèm để ý. Không thèm để ý đến đối đãi thô bạo, nhưng y sợ ôn nhu.
Y rốt cục biết mình sợ hãi cái gì, y không sợ mất đi, bởi vì y vẫn luôn mất đi từng thứ từng thứ một. y chỉ sợ thứ giành được rồi lại bị mất đi.
Cái ôm chầm ôn nhu, nụ hôn ôn nhu, tất cả đều là giả, là lời nói dối y cầu được.
“Thẳng đến khi ngươi chết, ta cũng không phá hủy lời thề của mình, ngươi có thể yên tâm.” Kẻ thần bí cam đoan.
Mạnh Hoài gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, thẳng đến khi hôn mê cũng chưa từng buông tay.
Kẻ thần bí vuốt mặt của y, thấp giọng nói: “Ngươi trở thành thế thân của ta, thay ta tại liên minh nhấc lên một mảnh sóng gió, thay ta tìm được đồ vật Mạnh gia vẫn luôn cất giấu, thay ta hấp dẫn kẻ gọi là Thanh Dương kia, giúp ta âm thầm hành động.”
Thanh Dương, Số 0, hay đơn giản chính là ấu thú liệt báo vì Mạnh Hoài mà rơi lỗ đen.
Lần đầu tiên trên mạng khi nhìn thấy Số 0 y đã nhận ra bộ đạo bào kia, nguyên lai thế giới này còn có đạo gia truyền nhân.
Đáng tiếc, đạo bất đồng bất tương vi mưu, bọn họ chung quy vẫn là địch nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT