Một thiếu niên thanh tú đứng dưới ánh trăng, bên cạnh là 1 tuyết lang trong đêm tối lộ ra khí tức yêu dị.

Dịch Trạch sửng sốt thất thần vì Thanh Dương trong lúc vô tình lộ ra kia một tia thanh lệ yêu dị. Hắn gặp qua rất nhiều diện mạo của Thanh Dương, nãi báo ngốc khờ, Số 0 nho nhã, sinh viên nghệ thuật thanh diễm cùng với thiếu niên tai mèo khiến người ta tim đập gia tốc, nhưng vô luận như thế nào cũng không giống hôm nay … như vậy… Xa xôi.

Một cự lang trắng muốt đứng cạnh 1 thiếu niên mặc quần áo thanh y, dưới ánh trăng bị bao phủ bởi 1 màng ánh sáng thản nhiên nhàn nhạt, trong đêm tối tĩnh lặng tựa như đây không phải phàm vật thế gian.

Một khắc kia Dịch Trạch mới chân chân chính chính phát hiện, nguyên lai Thanh Dương thật sự không phải người của thế giới này, không thuộc về thế giới này. Y luôn luôn nói với hắn rằng Y đã sống thật lâu ở 1 thế giới thần kỳ khác, cho dù Dịch Trạch tin tưởng lời y nói, nhưng chung quy lại hắn luôn cảm thấy có chút không chân thật. Hắn luôn cho rằng Thanh Dương đến từ thế giới này, đứng bên cạnh hắn, sẽ luôn bên cạnh hắn.

Nhưng mà, giờ phút này Thanh Dương đứng chung một chỗ với Tuyết Lang, hai yêu tu tạo thành một không gian, đem họ ngăn cách với thế giới bên ngoài thì Dịch Trạch mới phát giác, nguyên lai tiểu nãi báo của hắn, thật sự có thể không phải là của hắn.

Dịch Trạch đã từng cho rằng, Thanh Dương đã đáp ứng bồi hắn hai trăm năm, bồi đến khi hắn rời khỏi thế giới này, với hắn mà nói như vậy đủ rồi.

Nhưng mà không đủ, vẫn không đủ. Cho dù khiến y vô phá trở về thế giới cũ, cho dù khiến y ở tại nơi này hàng ngàn hàng vạn năm vẫn không đủ, vô pháp đủ, Thanh Dương không thuộc về nơi này, từ sâu trong linh hồn y đã mãi mãi thuộc về 1 thế giới khác.

Dịch Trạch rũ mắt xuống dấu đi tâm tình của mình, bàn tay hơi hơi nắm chặt, âm thầm quyết định.

Thanh Dương, cho dù em oán ta hận ta, ta cũng muốn làm như vậy, muốn đem ta khắc sâu vào trong lòng em..giống như em đã khắc sâu vào lòng ta. Ta sẽ không tiếc hết thảy đại giới để lưu lại em, chẳng sợ…

Bẻ gẫy đôi cánh xinh đẹp của em.

Hồng hồ tử cũng bị bộ dạng của Thanh Dương làm cho chao đảo vài giây thần, không phải hắn có tâm tư gì, mà chỉ đơn thuần kinh diễm về sự xinh đẹp đó, chỉ là tán thưởng đối với cái đẹp. Hắn biết Thanh Dương là thánh thú, nhưng trước hoàn toàn không nhìn ra người này cư nhiên thật sự có tiềm chất làm thánh thú. Như vậy nếu hai người kia xuất hiện trước mặt thế nhân …

Hồng hồ tử liếc mắt nhìn Dịch Trạch.. thật vui, xem ra tên nhóc kia thật thích tự ngược mình.

Trong ba người chỉ có Tư Diệu Tiền có chỉ số thông minh siêu cao đồng thời có chỉ số EQ-Chỉ số cảm xúc siêu thấp nên hoàn toàn không để ý tới tình cảnh trước mắt, chỉ tiến về phía trước nói với Thanh Dương: “Ngươi có dị năng sao? Chính ngươi sẽ giúp khắc lai thụy đức ra khỏi nơi này sao?”

Thanh Dương gật gật đầu, kỳ thật không thể tính là 1 mình hắn vì hắn còn phải liên thủ với Lang Xu mới có thể mang một người ra ngoài. Vũ trụ vô cùng nguy hiểm, nếu chỉ dựa vào Tuyết Lang thì không ổn, Thanh Dương không thể mặc kệ Tuyết Lang mạo hiểm bên ngoài còn hắn thì ghé biến thành nãi báo trốn trong ngực Dịch Trạch được. Lang Xu bị hắn kéo vào rắc rối này nên hắn cũng có trách nhiệm với lang xu.

Dịch Trạch không nói gì chỉ liếc mắt nhìn Thanh Dương rồi nhìn Tuyết Lang.

Là nửa sư đệ đúng không? Bao che đúng không? Luyến tiếc nó chịu khổ đúng không? Dịch Trạch vốn đã khó chịu bởi không khí bài ngoại mà vừa rồi Tuyết Lang cùng Thanh Dương tạo ra, hiện tại Thanh Dương lại một lần vi phạm kế hoạch hắn đặt ra lúc trước, tự mình ra trận, vậy hắn làm sao có thể không sinh khí, làm sao có thể không giận dữ.

Bất quá thời điểm hiện tại không cho phép, chờ đến lúc trở về liên minh, hắn nhất định phải làm cho con lang kia biết rốt cuộc nãi báo là của ai?

Tư Diệu Tiền mân mân miệng suy nghĩ trong chốc lát, lại lấy ra tiểu bản xoát xoát xoát viết vài chữ, đưa cho Thanh Dương.

Thanh Dương nhận lấy thấy mặt trên viết: bảo hộ khắc lai thụy đức, mười tỷ tín dụng điểm.

Thanh Dương nháy mắt mấy cái: “Ta bảo hộ cho hắn mà ta còn phải trả tiền?”

Này rất không có thiên lý! Cho dù hắn không hiểu hết quy củ của thế giới này nhưng đối với sự việc như vậy, ai phải trả tiền hắn cũng đoán sơ sơ được! Huống chi hắn cũng biết Dịch Trạch hiện đang thiếu Tư Diệu Tiền rất nhiều ngân lượng, vậy mà người này còn dũng công phu sư tử ngoạm với hắn? Thanh Dương cảm thấy hầu bao của mình đang hò hét thật sự cực kỳ bàng hoàng.

Tư Diệu Tiền khẽ cắn môi nói: “Đây là ta thiếu ngươi.”

Thanh Dương sửng sốt, Dịch Trạch sửng sốt, có 1 ngày Tư Diệu Tiền sẽ bỏ tiền ra? Hơn nữa hồng hồ tử ở trong lòng hắn lại đáng giá như vậy?

Chỉ có hồng hồ tử cười ha hả, giơ 1 cánh tay tráng kiện ôm Tư Diệu Tiền vào trong ngực, dùng sức hôn vài cái.

Tư Diệu Tiền vừa muốn mở miệng, hồng hồ tử liền nói: “Ta biết, hôn môi XX tín dụng điểm, ngươi nhớ là được.”

Tư Diệu Tiền muốn nói tiếp, hồng hồ tử lại nói: “Mười tỷ kia, về sau ta cũng sẽ trả lại ngươi, dù bị đám nhóc con kia đoạt đi cơ nghiệp, ta vẫn còn có tiểu kim khố.”

Tư Diệu Tiền muốn nói lần nữa, hồng hồ tử nhăn nhăn mày, y còn muốn nói điều gì? Hắn còn thiếu y tiền gì sao?

Ai biết Tư Diệu Tiền lại nói: “Ta chỉ muốn nói, ngươi không cần trả tiền lại cho ta, không cần trả bất luận loại tiền gì.”

Hồng hồ tử ngây ngẩn cả người, hài tử này ngay từ đầu đã coi tiền quan trọng hơn cả tính mạng, ngay cả lúc ở dưới trướng hắn, mỗi lần trên giường cũng đều đòi tiền hắn, hiện tại cư nhiên địa vị của hắn trong lòng hài tử này đã cao hơn tiền rồi sao?

“Nhưng ngươi phải đi theo ta, làm việc cho ta, ta đang thiếu thuộc hạ xử lý những công việc vặt vãnh.” Tư Diệu Tiền tiếp tục nói “Tiền lương của ngươi, ta sẽ khấu trừ dần dần.”

Nếu bên cạnh không có Dịch Trạch Thanh Dương còn có con lang kia, hồng hồ tử thật muốn làm Tư Diệu Tiền ngay tại chỗ này. Đứa nhỏ này lại dùng loại phương pháp này để lưu lại hắn sao? Kỳ thật Tư Diệu Tiền cũng có cảm tình với hắn đi, nếu không cũng sẽ không đưa ra biện pháp như thế, để lưu hắn ở bên cạnh. Tư Diệu Tiền cho mình một lý do, 1 lý do có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, 1 lý do để 2 người có thể ở cùng 1 chỗ.

Nhìn Tư Diệu Tiền làm ra bộ dáng ngươi thiếu tiền ta nên ngươi phải làm công cho ta, lúc này ánh mắt hồng hồ tử vô tình vô tâm cũng tràn đầy ôn nhu. Đứa nhỏ này cho tới bây giờ đều là ngu ngốc như vậy, ngốc đến mức ngay cả tình cảm của mình cũng không hiểu, rốt cuộc làm như thế nào mới có thể làm đứa nhỏ này được hạnh phúc a?

Nhất thời mọi người rơi vào im lặng, hồng hồ tử và Tư Diệu Tiền nhau chăm chú nhìn nhau, Dịch Trạch nhìn Thanh Dương, Thanh Dương nhìn Dịch Trạch, Lang Xu nhìn chung quanh nửa ngày, dùng miệng củng củng đùi Thanh Dương muốn hỏi ta có cần đi nữa hay không.

Mặt Dịch Trạch tối sầm lại, hắn còn chưa thân mật với cái đùi nộn nộn của Thanh Dương vì sợ mình nhịn không được mà đi bính cái bộ vị hắn luôn khát vọng kia, vậy mà con lang chết tiệt này lại dám! Lúc này Dịch Trạch rất muốn làm lẩu con lang này, làm món lang nướng nữa…

Sự phẫn nộ của hắn còn chưa duy trì được một giây đồng hồ, thì đã bị Thanh Dương gọi tỉnh: “Chúng ta đi thôi.”

Tư Diệu Tiền cùng hồng hồ tử trở về hiện thực nghiêm túc gật đầu: “Đi thôi.”

Dịch Trạch lấy cơ giáp phệ thiên ra, nhìn Thanh Dương đến khi được Thanh Dương đồng ý mới đưa Tư Diệu Tiền vào trong cơ giáp.

Hệ thống phòng ngự của cơ giáp Phệ thiên này hoàn toàn bất đồng với cơ giáp thực nghiệm. hệ thống phòng ngự của cơ giáp thực nghiệm chỉ có thể bảo vệ tính mạng của người ở trong đó, hơn nữa nó cũng chỉ có thể phát huy 30% lực lượng của Dịch Trạch, còn cơ giáp hiện tại có thể phát huy 70% lực lượng của Dịch Trạch, không chỉ bảo vệ được tính mạng người trong đó mà còn có thể giảm thương tổn đến mức thấp nhất.

Không thể đề cao tương tác lên trên 90% sao? Dịch Trạch vừa điều khiển cơ giáp, vừa suy nghĩ sâu xa. Đây chính là cơ giáp Phệ thiên thành phẩm cuối cùng, nhưng hắn vẫn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó. Hơn nữa lần này quá trình hắn đi ni cách mạn tinh hệ cướp thành phẩm cũng quá thuận lợi, đối phương thực sụ cũng phản kháng muốn cướp lại cơ giáp, nhưng không dùng toàn lực.

Nếu đây thật là thành quả bọn họ khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, thì sao sau khi đội quân truy đuổi chết 1 nửa bọn họ lại rút lui? Lẽ ra họ phải không tiếc hết thảy đại giới để đoạt lại chứ? Hơn nữa sản phẩm hoàn thành này cũng không thể coi là hoàn mỹ, Dịch Trạch tin tưởng, kế hoạch phệ thiên vẫn còn tồn tại những điểm hắn chưa chạm tới.

Mà bí mật này có lẽ chính là con bài Trình Khải Á chưa lật, cũng là cọng rơm y dùng để bảo trụ tính mạng Trình Khang.

Hơn nữa lần này hắn đi thám thính tin tức ở ni cách mạn tinh hệ sau lại lấy được tin tình báo từ trong miệng Mạnh Hoài, Dịch Trạch phát hiện, sự tình phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ cái gọi là nghiên cứu chế tạo chiến sĩ cơ giáp cực mạnh của kế hoạch phệ thiên ngay từ đầu cũng chỉ là ngụy trang, sợ rằng sau kế hoạch này còn 1 âm mưu cực kỳ đáng sợ khác.

Một khi đã như vậy, hắn muốn giấu mình và Thanh Dương càng sâu hơn. Dịch Trạch có một trận cơ giáp giống hệt cơ giáp phệ thiên thực nghiệm, trước mặt người ngoài hắn vẫn thường sử dụng cơ giáp này, cũng để mọi người lầm tưởng hắn là dị năng giả hệ phong, nếu không hắn đã sớm bị người ta phát hiện ra thân phận rồi bắt trở về tiếp tục nghiên cứu. Lần nãi báo bị mất tích, dưới tình thế cấp bách hắn mới dùng cơ giáp thực nghiệm, lúc ấy hắn chỉ nghĩ cách làm sao để có tốc độ nhanh nhất truy hồi nãi báo, sau đó hắn mới phát hiện nãi báo đối hắn có bao nhiêu trọng yếu, cư nhiên có thể làm cho hắn quên việc che giấu tung tích mà sử dụng cơ giáp thực nghiệm.

Trong chuyến đi với tiểu đội mạo hiểm, vì muốn thoát ly khỏi tiểu đội hắn mới sử dụng cơ giáp thực nghiệm, sau vì phẫn nộ với đổng toàn mà khiến Trình Khải Á nhìn ra được thân phận của hắn.

Một lần lại một lần, Dịch Trạch đều vì Thanh Dương mà bại lộ thân phận, một lần lại một lần hắn vì Thanh Dương mà thay đổi kế hoạch hoàn hảo đã định trước. Đối hắn mà nói, nãi báo còn trọng yếu hơn tánh mạng của mình, trọng yếu hơn tất cả những gì hắn muốn làm và cần làm. Mà nãi báo của hắn, hắn không thể bảo vệ người này dưới đôi cánh của mình, một lần lại 1 lần phải để người này phải đối mặt với bao mưa rền gió dữ cùng hắn.

Lúc này, nãi báo cùng Tuyết Lang cùng ở vòng ngoài vừa bảo hộ hồng hồ tử và cũng để cảnh giác với tình huống bên ngoài. Nếu có phát sinh nguy hiểm gì, người đầu tiên phải đối mặt chính là nãi báo.

Dịch Trạch nén nhịn lo lắng đảo lộn nội tâm, năng lượng cuồn cuộn chảy vào trong cơ giáp, lực lượng cường đại đến bất khả tư nghị bao bọc ba người Thanh Dương, gắt gao canh giữ, bảo vệ bọn họ.

Cơ giáp bay đi với tốc độ siêu việt sánh bằng vận tốc ánh sáng hướng thẳng về phía lỗ trắng thuận lợi mà tiến nhập quỹ đạo mà Tư Diệu Tiền tính toán.

Quỹ đạo này không phải không có sức đẩy, nếu không chỉ cần tính toán hảo thì ai cũng có thể dễ dàng ra vào lỗ đen. Quỹ đạo này chính là con đường giúp cơ giáp tiêu tốn ít năng lượng nhất..

Cơ giáp bay với tốc độ cực nhanh, nhưng Thanh Dương ở trong vòng phòng hộ lại không có chút khó chịu nào. Nếu như đây chỉ là cơ giáp thực nghiệm thì người bên trong đã sớm bị thương tổn đến thổ huyết.

Thẳng đến khi cơ giáp đi đến khu phải chịu lực đẩy của lỗ trắng, Thanh Dương mới thấy thân thể giống như bị một cổ lực lượng đánh úp lại, lại 1 cỗ lực lượng khác kéo ra, trong cơ thể sông cuộn biển gầm cực kỳ khó chịu. Hắn thân thiết nhìn về phía Lang Xu cùng hồng hồ tử, phát hiện Tuyết Lang cũng không có biểu hiện khổ sở gì, hồng hồ tử ngược lại sắc mặt có chút không ổn, hắn vội vàng đem yêu lực trong cơ thể đưa vào người hồng hồ tử mà Tuyết Lang thấy hắn làm vậy cũng dùng năng lượng bảo vệ hồng hồ tử.

Vốn dĩ năng lượng của khế ước thú bất đồng và bài xíchvới năng lượng của dị năng giả, mà Thanh Dương cùng Tuyết Lang thì không giống vậy, năng lượng của họ khi tiến vào cơ thể đều biến thành năng lượng vô thuộc tính, trải có thể truyền vào dị năng giả.

Sắc mặt Hồng hồ tử tốt lên 1 chút nhìn Thanh Dương suy nghĩ sâu sa. Nếu dị năng giả có thể hấp thu trực tiếp năng lượng của thánh thú như vậy liệu thánh thú có thể cùng dị năng giả hợp thể? Cho dù Dịch Trạch có che dấu lực lượng nhưng hồng hồ tử vẫn nhận ra được, năng lượng của Dịch Trạch có thể đã tiến tới thập cấp, mà thập cấp dị năng giả cùng thập cấp khế ước thú hợp thể, sẽ có lực lượng như thế nào?

Dịch Trạch có được lực lượng của thập cấp thánh thú, mà vẫn còn tìm hắn hợp tác, vậy là vẫn còn bí mật gì đó, xem ra người bọn họ phải đối mặt cũng không đơn giản như hắn nghĩ. Vậy thứ vẫn luôn ký sinh trong cơ thể Tư Diệu Tiền chỉ sợ cũng không dễ dàng đuổi đi như năm đó.

Hồng hồ tử vừa chịu đựng lực xung đột của hai cỗ lực lượng trong cơ thể, vừa suy nghĩ những việc mình cần làm khi trở về liên minh. Hắn với Dịch Trạch, 1 sáng 1 tối hành động mà tiểu tử kia rõ ràng muốn nhận bên tối còn hắn chính là bia ngắm hấp dẫn những kẻ kia.

Ai cũng không muốn làm bia ngắm, nhưng Tư Diệu Tiền đã bại lộ, nếu muốn để Tue Diệu Tiền nhanh chóng khôi phục, nhất định phải có người ở chỗ sáng thi triển thủ đoạn sấm rền gió cuốn. Hắn không biết khi nào thì sinh vật ký sinh đó sẽ cắn nuốt đầu óc, phá hủy thân thể Tư Diệu Tiền, trong thời gian ngắn nhất hắn nhất định phải tìm ra cách để Tư Diệu Tiền khôi phục lại bình thường.

Dọc theo đường đi mỗi người đều có 1 tâm tư khác nhau, ngược lại chỉ có Tuyết Lang là đơn giản nhất. Thanh Dương làm như thế nào, hắn sẽ làm như thế đó, phối hợp thập phần ăn ý là được.

Rất nhanh bọn họ đã đi qua lỗ trắng và tiến vào không gian chuyển tiếp giữa lỗ trắng và lỗ đen—— một không gian tồn tại cả lực đẩy và lực hút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play