Roy hẳn là đang bận, nên không lập tức trả lời tin nhắn.
Trâu Hàn nói ngắn gọn tình huống cho hắn, chỉ cần Roy không vả mặt cậu là được, còn hợp tác hay không thì phải xem ý Roy.
Nhắn xong nhưng Roy vẫn không đáp lại, Trâu Hàn không thể làm gì khác hơn là cất di động đi.
Ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Thành Hà đang tha thiết mong chờ nhìn hộp canh cậu mang tới, tay truyền dịch vẫn đang cố gắng vươn ra.
Có đói tới nỗi vậy không?
Đã hai giờ rồi.
“Anh còn chưa ăn cơm sao?” Trâu Hàn vừa đi tới vừa hỏi.
Ngu Thành Hà gật gật đầu.
Trâu Hàn cau mày múc ra một chén canh, “Anh Phí đâu?”
“Linh Linh không xuất hiện, ảnh hơi lo nên đi điều tra tin tức rồi.” Ngu Thành Hà nói.
“Thế còn trợ lý của anh đâu?” Trâu Hàn nói không nên lời, “Anh thân là một đại minh tinh, ngã bệnh mà không có ai tới chăm sóc, hơi bị nghèo nàn túng quẫn quá à nha?”
Ngu Thành Hà nở nụ cười, “Chẳng phải có đây rồi sao?”
Trâu Hàn, “Ừ ừ.”
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, tiện tay đưa canh cho Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà không nhận, khẽ giơ tay lên một cái ra hiệu mình thực sự không cầm nổi.
Trâu Hàn bối rối chớp mắt, giờ mới hiểu được “có” mà anh nói nghĩa là gì.
Đúng một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng anh ngang nhiên như vậy cũng đúng, Trâu Hàn cũng cho là mình có nghĩa vụ chăm sóc anh. Cơ mà thật ra, cậu không biết cách chăm sóc người khác.
Bản thân Trâu Hàn rất ít khi sinh bệnh, bệnh nhỏ chút trên cơ bản đều chống đỡ cho qua. Thân thể Thích Ca cũng không tệ, tình cờ cảm mạo một hai lần, căn bản không cần phải để người khác chăm sóc, huống chi giờ y có chồng rồi, có muốn chăm sóc cũng không tới lượt Trâu Hàn chăm.
Cho nên, Trâu Hàn nhất thời không biết phải xuống tay từ chỗ nào.
Không biết sao Ngu Thành Hà lại dùng một loại ánh mắt tội nghiệp để nhìn cậu, Trâu Hàn cũng không thể không quản, chỉ có thể cầm lấy cái muỗng.
Đút cơm tuyệt đối là một việc cần kỹ thuật, đút canh chính là việc cần kỹ thuật trong các loại việc cần kỹ thuật.
Muỗng canh thứ nhất của Trâu Hàn-hoàn-toàn-không-có-kỹ-thuật đưa tới, toàn bộ rớt hết vào chăn.
Muỗng canh thứ hai, toàn bộ rớt vào quần áo bệnh nhân.
Muỗng thứ ba, đổ ào vào cổ Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn trợn tròn mắt.
“Có thể lấy cho anh tờ khăn giấy không?” Ngu Thành Hà không sinh khí, rất lịch sự hỏi.
Mắt thấy Ngu Thành Hà giơ tay lên, máu trào ngược ra từ ống truyền dịch, Trâu Hàn thực sự nhìn không nổi, đành phải ấn cái tay kia về sau đó tự mình lau cho anh.
Nước canh đã chảy vào trong cổ, trước hết Trâu Hàn phải mở áo ra.
Trang phục bệnh nhân hơi rộng, cúi đầu xuống là có thể thấy da thịt căng mịn cùng xương quai xanh sắc bén.
Trâu Hàn chợt có điểm biệt nữu.
Cậu không quen thân cận với người khác quá mức, dù chỉ là dùng giấy lau chùi thân thể, cậu vẫn như cũ có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp mỏng manh nơi ngực của Ngu Thành Hà.
Nghệ nhân đối với vóc dáng của mình đều rất nghiêm khắc, Ngu Thành Hà chính là loại hình “mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi ra thì có thịt”, cơ bắp tuy không mạnh mẽ, nhưng xúc cảm rất tốt.
“Cũng ổn rồi,” Ngu Thành Hà phía trên đỉnh đầu cậu bỗng mở miệng. “Anh không để ý kĩ như vậy đâu.”
Anh vừa nói, Trâu Hàn mới ý thức được chính mình mới vừa thất thần, da dẻ chỗ ngực Ngu Thành Hà đã đỏ lên.
Cái này thiệt lúng túng quá đi mờ.
Vốn cho là chỉ cần né tránh gương mặt kia là được, không nghĩ tới tránh mặt thì còn có giọng hát, tránh giọng hát thì còn có vóc người… Người này đúng là có độc.
Trâu Hàn ném giấy xuống, vừa vặn nghe thấy bụng Ngu Thành Hà phát ra một chuỗi tiếng “ùng ục ùng ục” vang dội, trong phòng bệnh yên tĩnh đặc biệt đáng chú ý.
Trâu Hàn theo bản năng nhìn qua, vừa lúc Ngu Thành Hà cũng đang nhìn cậu.
Vốn đang là một tình huống hơi lúng túng, hai người nhìn nhau một hồi bất chợt đồng thời nở nụ cười, lúng túng gì đó bị quét đi sạch bách.
“Em đỡ anh lên.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn theo lời đỡ người dậy, sau đó dựa theo Ngu Thành Hà ra hiệu, trực tiếp cầm chén lên nghiêng ngay bên miệng anh.
Như vầy dễ dàng hơn, nhưng đến thời khắc cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề, Trâu Hàn nghiêng dốc quá, khiến Ngu Thành Hà bị sặc.
Trâu Hàn lúng túng chết rồi, áy náy tiến đến vỗ lưng Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà mất cả nửa ngày mới hồi phục, nhẹ nhàng xua tay, thở dài. “Anh vô tình đắc tội em khi nào hả?”
Trâu Hàn: “…”
Đúng là từng đắc tội.
Cậu đương nhiên không thể thừa nhận, nhưng ngược lại nhớ tới bài post kia.
Trâu Hàn cất chén đi, kỳ quái nói. “Em thấy anh đăng weibo được, tưởng anh có thể ăn gì đó hay anh chắc chắn sẽ đưa ai đó tới… Không phải anh Phí hay Tiểu Duyên đăng weibo giùm anh đó chứ?”
Cậu vẫn thật tò mò, tại sao Ngu Thành Hà lại muốn đăng weibo vào lúc này?
“Dĩ nhiên không phải.” Ngu Thành Hà quan sát thần sắc của Trâu Hàn, “Lúc đăng weibo thì không có truyền dịch.”
Trâu Hàn dường như vô tình hỏi, “Sao tự dưng lại nói xin lỗi? Công ty các anh đang muốn nhắm vào nhóm fan độc giả sao?”
“Sao có thể.” Ngu Thành Hà lập tức phủ nhận. “Sau khi truyện bị khóa anh mới biết việc này, muốn đăng weibo từ sớm rồi nhưng lại lo mấy cái blog kia sẽ đẩy việc này lên hot search, cho nên cứ do dự.”
“Chính bản thân anh thường xuyên bị hiểu lầm, biết cảm giác đó không dễ chịu. Hôm nay anh mới nghiêm túc nghĩ, tuy đăng bài có thể đẩy tác giả đó lên đầu sóng ngọn gió lần nữa, nhưng ít nhất có thể khiến cậu ta biết, có người tin tưởng cậu ta, không biết cậu ta có thấy thoải mái hơn chút nào không?” Ngu Thành Hà hơi sốt sắng.
Đến bây giờ anh cũng không thể xác định, đối với Trâu Hàn, làm như vầy rốt cuộc là tốt hay xấu.
Trâu Hàn không phát hiện Ngu Thành Hà căng thẳng, với cậu mà nói, việc này tốt hay xấu không quan trọng, cậu chỉ hiếu kỳ, “Sao anh biết cậu ta không đạo văn?”
“Anh đọc truyện của cậu ta rồi, người cậu ta viết rõ ràng không phải anh.” Ngu Thành Hà nói.
Anh nói như vậy khiến Trâu Hàn khá ngạc nhiên.
Cậu phải thừa nhận, ấn tượng đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn. Dù Ngu Thành Hà đối với cậu thực ra rất tốt, cậu vẫn không tự chủ được ôm ác ý khi đối xử với Ngu Thành Hà.
Tỉ như bài post kia, tuy cậu không nghĩ Ngu Thành Hà làm vậy vì thu hút sự chú ý, nhưng cũng cảm thấy anh có lẽ chỉ vì an tâm hoặc nguyên nhân gì đó khác, nói chung là Ngu Thành Hà có thể thu được lợi ích gì đó từ việc này.
Bây giờ nghe ý Ngu Thành Hà, anh căn bản không cân nhắc đến những điều đó.
Anh còn vì chuyện này mà đặc biệt đi đọc truyện.
Trâu Hàn đột nhiên cảm thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
“Anh thấy Mèo mắt to viết rất ổn, chỉ tiếc là website không cho giải khóa. Nhưng anh vẫn hi vọng cậu ta có thể đem câu chuyện đó viết xong, dù không xuất bản cũng được.” Ngu Thành Hà nói.
Anh lại còn đi tìm website.
Trâu Hàn càng thêm xấu hổ.
Dù có lớp màng ngụy trang trên mạng, cậu cũng không muốn thảo luận chính mình với người khác, hời hợt lảng tránh đề tài này. “Anh còn có sức đi quan tâm người ta, chuyện của mình đã làm xong chưa? Hung thủ kia đã tìm tới chưa?”
“Chưa.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, cảm thấy rất kỳ quái.
Sáng sớm hôm nay Trâu Hàn thừa nhận mình có bệnh, hơn nữa tâm tình dao động rất lớn, Ngu Thành Hà liền cho rằng cậu là kiểu người bị cảm xúc ảnh hưởng khá lớn.
Cho nên anh mới có thể không để ý đến sự phản đối của bọn Phí Lễ, khăng khăng công khai xin lỗi, ngữ khí vô cùng tốt, chính là hi vọng Trâu Hàn có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Trâu Hàn, dường như không đặc biệt quan tâm đến chuyện kia.
Là nghệ sĩ đứng ở đỉnh lưu lượng, Ngu Thành Hà xem như là người từng trực tiếp chịu bạo lực trên mạng, cho nên anh hiểu rõ nó mang đến áp lực lớn đến cỡ nào.
Dù anh thân kinh bách chiến cũng thường thường bị tức đến ói máu, Trâu Hàn vậy mà lại có vẻ không quan tâm lắm.
Nếu nói cậu không để ý thì cũng không đúng, nếu thật sự không để ý cậu đã không đuổi tới đoàn phim moi hắc liêu của mình.
Còn có, Trâu Hàn cư nhiên không hỏi thăm người trong tấm hình kia…
Cậu không hiếu kỳ chút nào à?
Hay là nhìn ra cái gì rồi…?
Ngu Thành Hà không thể hiểu được. Trong khoảnh khắc, anh gần như nghĩ rằng mình đã sai, Mèo mắt to và Trâu Hàn không phải là cùng một người.
“Không phải anh tự tin lắm sao?” Trâu Hàn cau mày hỏi.
Ngu Thành Hà chậm hai giây, mới thoát ra khỏi những suy nghĩ phỏng đoán về Trâu Hàn, “Khả năng là cô ta gặp phải chuyện gì rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động đã vang lên.
Ngu Thành Hà không tiện, Trâu Hàn thay anh lấy tới, thấy ghi chú ghi là “Hoa hồ điệp Phí kim bài”, hơi buồn cười.
“Bấm handsfree.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn sửng sốt một chút, ấn handsfree, sau đó định đi.
Ngu Thành Hà lại nhẹ nhàng kéo cậu.
Trâu Hàn kỳ quái nhìn về phía Ngu Thành Hà, Ngu Thành Hà không nhìn cậu, trước tiên nói chuyện với Phí Lễ, “Tra được gì rồi?”
“Linh Linh hình như bị bắt cóc.” Phí Lễ trầm giọng nói.
Lúc này Trâu Hàn cũng không muốn đi nữa.
Sắc mặt Ngu Thành Hà trong nháy mắt trở nên ngưng trọng hơn mấy phần. “Chuyện gì xảy ra?”
“Bọn anh đi tới công ty quản lý của Linh Linh trước, không tìm được người. Sau đó hỏi trợ lý cô ta về những mối quan hệ cá nhân của cô ta. Chú cũng biết, quan hệ của cô ta với nhân viên công tác không được tốt lắm, trợ lý cũng không biết rõ hành tung của cô ta, còn tưởng cô ta đang ở nhà. Nhưng trong nhà không có ai, anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầu viện sếp. Sếp tìm quan hệ kiểm tra camera giám sát dọc đường, phát hiện sau khi Linh Linh làm người bị thương thì hoảng hốt chạy ra khỏi bãi xe, rồi bị ai đó kéo lên một chiếc xe tại ven đường. Cô ta giãy dụa ghê lắm, chắc chắn không phải tự nguyện.” Phí Lễ một hơi nói cả đoạn dài, dừng một chút mới bù thêm một câu, “Là một chiếc xe mang biển số giả, có lẽ phải báo cảnh sát.”
Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn, Trâu Hàn gật gật đầu.
Liên quan tới bắt cóc, muốn không báo cảnh sát cũng không được.
“Được, báo đi.” Ngu Thành Hà nói, “Bất kể thế nào cũng phải tìm người trước. Đúng rồi, xe đó là mẫu nào? Gửi hình chiếc xe cùng biển số và lộ trình cho em.”
“Ông nội, ông còn đang nằm viện đó, đừng có nhúng tay vào, tiết kiệm chút sức lực giùm anh đi được không?” Trong giọng nói Phí Lễ tràn ngập bất đắc dĩ.
Ngu Thành Hà nói, “Anh không nói, em đành phải xuất viện tự đi tìm thôi.”
Phí Lễ: “Mày thắng.”
Hắn giận đùng đùng cúp điện thoại, nhanh chóng gửi một cái tin ngắn lại đây.
Trâu Hàn nhân cơ hội mở ra giùm Ngu Thành Hà, tiện đường nhớ hết thảy nội dung.
Ngu Thành Hà tựa hồ cái gì cũng không phát hiện.
Vẫn là Trâu Hàn hỏi trước, “Cô ta có kẻ thù gì à?”
“Còn hơn vậy nữa.” Ngu Thành Hà tựa vào đầu giường, nhắm hờ mắt nói, “Quê của Linh Linh là một ngôi làng miền núi xa xôi đặc biệt nghèo. Cổ có hai chị gái và một em trai. Gia đình như vậy, không cần nghĩ cũng biết, trọng nam khinh nữ, con gái chỉ là bảo mẫu kiêm hàng hóa. Cả hai người chị của Linh Linh đều đã sớm gả cho người ta rồi. Còn cô ta thì vì ngoại hình xinh đẹp, vô tình bị người ta vừa ý mang vào vòng giải trí. Vốn cho là từ nay về sau có thể thoát khỏi những ngày tồi tệ đó, không ngờ lại rơi vào một cái đầm lầy càng kinh khủng hơn nữa.”
Trâu Hàn trước từng xem qua ảnh của Linh Linh, đẹp thì đẹp, nhưng cô không nổi tiếng, ngày trôi qua cũng không dễ dàng.
Bây giờ nghe ý Ngu Thành Hà, chỉ sợ không đơn giản là “không dễ dàng”.
“Cổ chưa từng đi học đọc sách, từ nhỏ đã lớn lên trong định kiến, nhát gan không có kiến thức, tính cách cũng mềm yếu dễ bắt nạt. Giới giải trí là nơi nào chứ? Một cái chảo nhuộm cỡ lớn. Phân chia giai cấp, phải hồng* mới là vương đạo. Cô ta một thân con gái, không có quan hệ cũng không có chỗ dựa, chỉ có thể bị bắt nạt. Không tài nguyên căn bản không thể hồng lên được. Nếu chỉ là không hồng thì thôi, dã tâm của cô ta cũng không lớn, có thể nuôi sống bản thân là được, nhưng vấn đề là cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp. Chắc em có thể nghĩ ra, bản thân vẻ đẹp đôi khi chính là tội nghiệt.”
*hồng: nổi tiếng, sau này mọi người mà thấy hồng đỏ tím thì cứ biết là nổi tiếng.
Trâu Hàn gật gật đầu, cậu có thể hiểu được.
Một cô gái, dung mạo xinh đẹp, lại không có bối cảnh, tính cách còn mềm yếu, là đối tượng bắt nạt mà bọn cầm thú thích nhất.
“Chung Thiên Trạch xuất hiện chính ở thời điểm đó, khi cô ta đã nhận hết đau khổ, dùng hết sức để sủng ái cổ.” Thanh âm Ngu Thành Hà hơi khan, “Cô bé kia liền lún sâu vào, không thể thoát ra được nữa. Cuộc sống của cổ từ nhỏ đã tối tăm không thấy ánh mặt trời, Chung Thiên Trạch là tất cả ánh sáng và ấm áp của cổ. Tận sau này lúc phát hiện mọi thứ đều là giả, cô ta sụp đổ.”
Đổi thành bất cứ người nào, cũng khó mà không suy sụp.
“Cô ta trở nên cố chấp lạnh lùng, tính cách thất thường khó lường, đắc tội với rất nhiều người. Bất kể nhân viên công tác bên người hay đồng bọn hợp tác đều không thích cô ta.” Ngu Thành Hà thở dài, nói. “Thế nên nếu như là kẻ thù của cô ta, thì thật sự nhiều lắm.”
Trâu Hàn trầm ngâm một hồi, mới nói. “Thế nhưng, người bình thường dù có thù hận với cô ta đi nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện bắt cóc.”
Ngu Thành Hà nhìn cậu, “Vậy thì, ý của em là…”
“Hoặc là công ty quản lý của cô ta muốn khiến cô ta đi làm việc gì đó mà cô ta không muốn, nên công ty quản lý mới chọn phương thức này, trực tiếp trói người đem đi, dù sao thì cũng không có ai quan tâm tới cô ta mà.” Trâu Hàn bình tĩnh phân tích, “Hoặc là người bị cô ta nắm được nhược điểm, muốn diệt khẩu cô ta.”
Ngu Thành Hà không lên tiếng, trong lòng lại chấn động.
Nói thật, một cô gái như Linh Linh, rất ít người sẽ không cảm khái vài câu. Nếu là người hơi đa sầu đa cảm, có khả năng sẽ khóc tại chỗ luôn.
Nhưng nghe Trâu Hàn nói chuyện, tâm tình của cậu tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có thể lập tức phân tích ra các loại khả năng.
Ngu Thành Hà không cho rằng Trâu Hàn máu lạnh, ngược lại, anh từng đọc truyện của Trâu Hàn, biết nội tâm Trâu Hàn cực kỳ mẫn cảm, tình cảm phi thường phong phú.
Với lại, sáng sớm nay cậu vừa mới mất khống chế một lần.
Ngu Thành Hà đảo qua ký ức trong đầu mình về Trâu Hàn một lần, chậm rãi lại mơ hồ sinh ra một ý nghĩ hoang đường: Trâu Hàn không quen người khác đối xử tốt với cậu.
Lần anh cậu xuất hiện, còn có tối hôm qua… Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, hẳn là không phải đâu.
Nếu đó là sự thật, vậy quá khứ của Trâu Hàn phải thảm đến cỡ nào cơ chứ?
Cho nên, nhất định không phải.
“Sao không phải là những người có ý nghĩ khác với cô ta?” Ngu Thành Hà suy nghĩ lời Trâu Hàn nói một chút, đưa ra nghi vấn.
“Người bình thường không dám, người có chút quyền thế thì không cần tự mình ra tay, chỉ cần thông qua công ty là được. Nhìn thái độ của công ty quản lý đối với cô ta, nếu cô ta không đồng ý công ty đương nhiên sẽ ra tay.” Mạch suy nghĩ của Trâu Hàn rõ ràng rành mạch, thật sự rất bình tĩnh.
Ngu Thành Hà không phản bác. “Vậy em xem, khả năng nào lớn hơn.”
“Đương nhiên là diệt khẩu.” Trâu Hàn không chút do dự, “Công ty quản lý nếu muốn trị nàng không nhất thiết phải dùng tới thủ đoạn như vầy, cô ta hẳn là đã ký một hợp đồng rất bất bình đẳng.”
Nếu không phải thế, thì trực tiếp rời khỏi cái vòng này là tốt rồi. (vòng giải trí)
Ngu Thành Hà gian nan di chuyển hai ngón tay, mở danh bạ, kéo từ đầu tới cuối, rồi lại kéo từ dưới lên trên.
“Anh muốn cứu cô ta?” Trâu Hàn thờ ơ lạnh nhạt, dùng giọng bình bình hỏi, “Cô ta đâm anh một dao, anh còn nằm trên giường bệnh mà nghĩ cách cứu cô ta?”
Ngu Thành Hà hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Trâu Hàn, chợt nở nụ cười.
Cảm xúc Trâu Hàn cũng không phải không biến động, sự bình tĩnh quá mức của cậu vừa vặn nói lên tâm trạng cậu dao động rất lớn, mới không thể không dùng sự bình tĩnh để che giấu cảm xúc thực của mình.
Không thể nói được tại sao, sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Ngu Thành Hà có chút vui vẻ khó có thể giải thích.
Anh rốt cuộc cũng có thể hiểu được cậu bạn nhỏ này một xíu.
“Em vừa rồi phân tích rất có lý, nhưng em có nghĩ tới tại sao kẻ bắt cóc lại chọn tối hôm qua, ngay thời điểm đó để ra tay với Linh Linh không?” Ngu Thành Hà bỏ di động xuống, “Nếu như tối qua chúng ta đuổi theo ra, có phải bọn họ rất dễ bại lộ không?”
Trâu Hàn suy nghĩ một chút, “Hoặc là thời gian khẩn cấp, hoặc là bọn họ xác định chúng ta sẽ không đuổi theo ra…”
“Từ hành động của bọn họ cho thấy, không phải nhất thời nghĩ ra, mà là chờ ở gần đó từ rất lâu rồi. Cho nên, bọn họ biết rất rõ hướng đi của Linh Linh. Nếu như là bởi vì thời gian khẩn cấp, lúc Linh Linh mai phục ở bãi xe bọn họ đã có cơ hội ra tay rồi, không cần chờ đến sau khi Linh Linh động thủ.” Ngu Thành Hà nói.
Anh nói được nửa câu thì không nói nữa, Trâu Hàn không đợi kịp, “Cho nên?”
Ngu Thành Hà nhìn chằm chằm cái tay bị băng thành bánh chưng của mình trầm tư một hồi, mới chầm chậm nói. “Cho nên anh cảm thấy, bọn họ chỉ là không muốn để Linh Linh bị chúng ta bắt được.”
Trâu Hàn hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, nhất thời choáng váng. “Tại sao?”
Vừa nói xong, cậu cũng nhìn về phía tay bị thương của Ngu Thành Hà, thầm chiếu lại tình hình tối hôm qua trong đầu.
Nữ nhân kia xác thực cầm dao đi tới, mà Ngu Thành Hà sở dĩ bị thương là do cả hai người bọn cậu đều muốn đi chặn dao, va vào nhau, mới khiến tay Ngu Thành Hà va vào lưỡi dao.
Sau đó người phụ nữ kia cũng bị giật mình, động tác bản năng là thu dao về.
Hơn nữa Ngu Thành Hà vừa gọi, cô ta liền chạy.
Mà dựa theo khoảng cách cánh tay cậu duỗi ra khi đó, dao của người phụ nữ kia thật ra không đả thương được cậu.
Cho nên…
Trâu Hàn bất khả tư nghị* nhìn Ngu Thành Hà, “Cô ta không đến để hại người?”
*bất khả tư nghị: không thể tin nổi, không thể hiểu được
Ngu Thành Hà cũng cảm thấy mình ngu ngốc. “Hẳn là thế.”
“Vậy tại sao cô ta lại mang theo dao?” Trâu Hàn vẫn không nghĩ ra.
“Có lẽ lúc đó những người kia cũng đang ở bãi xe, cô ta cầm con dao kia chỉ là để đề phòng người khác.” Ngu Thành Hà suy đoán nói.
Trâu Hàn nhất thời không nói gì.
Tất nhiên, sự thật chỉ có người phụ nữ kia mới biết.
Nhưng phân tích như vậy đúng là có lý hơn.
Nếu đó là sự thật, vậy vết thương kia của Ngu Thành Hà thiệt là quá oan uổng.
Trâu Hàn có chút không hiểu, cậu không quen biết nữ nhân kia, lại đối mặt với tình thế nguy hiểm cấp bách thì không nói làm gì.
Nhưng tại sao Ngu Thành Hà cũng không nhìn ra?
Trong đầu bỗng xẹt qua bốn chữ “quan tâm sẽ loạn”, Trâu Hàn ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu, nhất định là do mình suy nghĩ quá nhiều.
Quan hệ giữa cậu và Ngu Thành Hà còn chưa tới bước đó.
“Em nghĩ đến cái gì?” Ngu Thành Hà không nghe thấy tiếng lòng của Trâu Hàn, chỉ thấy cậu đột nhiên lắc đầu.
Trâu Hàn đương nhiên không thể nói ra, cậu qua loa đổi chủ đề, “Cho nên, vừa nãy anh đang xem người nào anh từng đắc tội qua à?”
“Phải.” Ngu Thành Hà cười khổ một tiếng, “Kẻ thù của anh cũng rất nhiều, người muốn đánh chết anh cũng có. Chỉ là, anh lật tung cả danh bạ, cũng không nhớ tới ai có dính líu gì tới Linh Linh.”
Trâu Hàn không suy nghĩ nhiều, bật thốt lên. “Nếu anh cảm thấy kẻ bắt cóc cũng ở trong bãi xe, vậy camera giám sát có lẽ có thể nhìn ra được manh mối gì đó. Băng ghi hình chỗ đậu xe chẳng phải bị các anh cầm đi rồi sao? Sắp xếp kiểm tra một chút liền có thể tra ra manh mối.”
“Làm sao em biết băng ghi hình bị bọn anh cầm đi?” Ngu Thành Hà nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi.
Trâu Hàn cả kinh, trên mặt lại không biểu hiện ra. “Chỉ cần hơi dùng não cũng có thể nghĩ ra được. Ông chủ công ty sau lưng anh là Lộc Nhất Bạch, xảy ra chuyện như vậy các anh còn không đi lấy băng ghi hình sao?”
Theo lý thì đúng như vậy, nhưng nếu không phải vô cùng chắc chắn, thì sẽ không nói cái câu kiểu “Băng ghi hình chỗ đậu xe chẳng phải bị các anh cầm đi rồi sao?” như thế.
Ngu Thành Hà không nói gì, để Trâu Hàn hỗ trợ gọi điện thoại cho Phí Lễ, nói kết quả suy đoán của họ ra.
Phí Lễ liên tiếp bật ra một chuỗi chửi thề, sau đó nói sẽ lập tức sắp xếp người dò từng khung hình một của băng ghi hình, lúc cúp điện thoại, hắn còn nói, “À đúng rồi, người của chúng ta trong bệnh viện truyền lời tới nói còn một nhóm người nữa, tổng cộng bốn người, cũng đang ngó chừng chú, có phải là những người kia không?”
Mấy ngón tay cầm điện thoại của Trâu Hàn chợt căng thẳng nắm chặt lại.
Động tác nhỏ ấy không chạy thoát được đôi mắt của Ngu Thành Hà, anh suy nghĩ một chút, nói, “Cẩn thận một chút là được, bây giờ là thời điểm đặc biệt, không nên đi chọc người khác.”
Phí Lễ đồng ý.
Cúp điện thoại xong, Ngu Thành Hà cau mày nói. “Xem ra bệnh viện cũng không an toàn, những người kia rốt cuộc muốn làm gì?”
“Có thể chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Trâu Hàn né tránh ánh mắt Ngu Thành Hà, vội vã đổi chủ đề, “Nhưng cẩn thận một chút cũng không sai, à phải rồi, có khi nào mấy người đó muốn đối phó Lộc Nhất Bạch nên ra tay với anh không?”
Ngu Thành Hà sâu sắc nhìn Trâu Hàn.
Nếu như những người kia không phải do cậu an bài, cậu nên đề nghị kiểm tra camera giám sát, hoặc là tìm thêm người đến để tăng cường bảo vệ.
Biểu hiện như vậy, vừa vặn nói lên những người kia là do cậu an bài đến để bảo vệ mình.
Cậu bạn nhỏ nhìn rất bình tĩnh, trên thực tế lại giống như một chiến sĩ với kiến thức lý luận phong phú nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế thì ít ỏi. Đạo lý lớn thì rất nhuần nhuyễn, nhưng lại bại lộ vì những chi tiết nhỏ.
Trâu Hàn như vậy, không biết sao khiến Ngu Thành Hà có chút đau lòng.
Rõ ràng anh mới là người thảm hơn.
Ngu Thành Hà có thể nhìn ra từ ngôn hành cử chỉ lúc thường và trang phục của Trâu Hàn, cậu không phải con nhà bình thường.
Cho nên việc tìm vệ sĩ đến bảo vệ anh, cũng không có gì kì lạ.
Ngu Thành Hà không trả lời, Trâu Hàn liền không dễ chịu, bắt đầu nghĩ có khi nào mình nói sai cái gì, đúng lúc điện thoại trong túi rung lên.
Cậu lấy ra, là Roy.
Trâu Hàn lúc bấy giờ cảm thấy người anh trai này đặc biệt thân thiết, lập tức nhận, ngọt ngào hô một tiếng “Anh.”
Ra hiệu với Ngu Thành Hà một cái, Trâu Hàn ra ngoài cửa nhận điện thoại.
Roy bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của cậu, mũi hắn thính, ngửi thấy mùi kì lạ, nên ép hỏi Trâu Hàn từng chi tiết nhỏ khi gặp phải Phó đại tiểu thư.
“Hiện tại em bận vài chuyện, lát về lại nói tỉ mỉ cho anh sau.” Trâu Hàn đương nhiên sẽ không nói, chỉ qua loa lấy lệ mà thôi, “Em đang ở bệnh viện, có người bạn bị thương.”
“Là người bạn họ Ngu đấy à?” Roy trở nên rất hưng phấn, “Tối qua anh thấy cậu ta rồi, cảm thấy cậu ta rất tuấn tú, rất tốt, xứng với em trai nhà anh.”
Trâu Hàn nghĩ đến lúc trước cậu dùng Dư An Chi tới đối phó với hắn, hình như có nói là “họ Dư”, tối hôm qua Roy lại thấy được Dư An Chi, có lẽ đã hiểu lầm.
“Không phải cậu ấy, một người bạn khác.” Trâu Hàn không nghĩ Roy lo lắng cho mình, không nói tình huống cặn kẽ cho hắn, “Cậu ấy phải đi rồi, sau này lại nói sau.”
“Không cần phải buồn, cậu ta không thoát khỏi tay em được đâu.” Roy vừa khéo hỏi thăm được Ngu Thành Hà chuẩn bị đi quay một chương trình, tưởng Trâu Hàn nói “phải đi” là cái này, lại não bổ ra hình ảnh em trai nhỏ ỉu xìu, lập tức nói, “Anh hai nhất định giúp em theo đuổi người ta tới tay.”
“Em có điện thoại, không nói nữa.” Trâu Hàn cúp điện thoại.
Cậu không nói dối, thật sự có người tìm cậu. Chỉ có điều không phải điện thoại, mà là tin tức, đến từ vị vệ sĩ phụ trách đi tìm Linh Linh.
Sau khi xem xong, sắc mặt Trâu Hàn trong nháy mắt thay đổi.
Trầm ngâm một lúc, Trâu Hàn đẩy cửa đi vào, “Anh Ngu, anh tối hôm qua chưa nghỉ ngơi tốt, có muốn ngủ một chút không? Mấy chuyện này giao cho công ty làm là được rồi, trên người anh còn có thương tích, đừng nghĩ nhiều như thế.”
“Em có việc bận thì cứ đi đi, không cần ở đây lãng phí thời gian.” Ngu Thành Hà vừa nghe liền đoán được cậu muốn đi, săn sóc nói, “Anh gọi Tiểu Duyên tới chăm sóc là được.”
Trâu Hàn chần chờ hai giây, rồi cũng gật đầu, “Được, vậy lát nữa em trở lại thăm anh sau.”
Ngu Thành Hà nhìn cậu đi tới cửa, bỗng nhiên gọi cậu lại. “Hàn Hàn.”
Trâu Hàn quay đầu nhìn sang.
“Anh trai em còn bắt em đi xem mắt à?” Ngu Thành Hà đột ngột hỏi một câu.
Trâu Hàn ngơ ngác, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu.
Ngu Thành Hà: “Nhìn đối tượng xem mắt mà anh em tìm cho em lần trước, em thích đàn ông, đúng không?”
Trâu Hàn mím môi, khựng vài giây mới lần thứ hai gật đầu.
“Anh cũng vậy.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn hơi ngoài ý muốn, cậu từng nghe trợ lý của Ngu Thành Hà nói anh rất ghét gay.
Với lại, nói cái này cho cậu nghe làm chi?
Ngu Thành Hà nhìn cậu, “Không thì, hai tụi mình thật sự thử xem?”
“Kết thân.” Ngu Thành Hà nhẹ nhàng vuốt ve chỗ hổ khẩu, “Chúng ta thử kết thân xem sao, dù không thành thì em cũng có thể ăn nói với người trong nhà, anh cũng có thể đối phó với công ty anh, thế nào?”
Trâu Hàn giật giật môi, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì cho phải.
Ngu Thành Hà khẽ mỉm cười, “Không cần sốt ruột trả lời anh, em trước tiên suy nghĩ một chút rồi lại nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT