Bầu không khí yên tĩnh có chút quỷ dị.

Phí Lễ xoa xoa cái trán bị đụng đỏ của mình, sững sờ không biết nói gì cho phải.

Mới nãy Trâu Hàn chỉ là quá kích động.

Vừa nghe thấy có công tử nhà giàu mời anh ăn bữa tối dưới ánh nến, cậu liền khó chịu, luôn cảm thấy tên kia không đủ tôn trọng anh. Nếu thật yêu thích một người, không phải nên tự mình tìm đến Ngu Thành Hà sao? Thông qua cấp trên tạo áp lực cho anh là sao chứ?

Cho nên cậu muốn giúp Ngu Thành Hà một cái.

Bây giờ thấy Phí Lễ như vậy, Trâu Hàn có chút lúng túng, ý thức được có lẽ mình gây ra rắc rối rồi.

Cậu lặng lẽ lui về sau hai bước, trốn sau lưng Phí Lễ hoa hoa tay với Ngu Thành Hà, dùng khẩu hình hỏi anh có muốn cậu rút lời lại không.

Ngu Thành Hà bị cậu chọc cười đến mặt mày cong cong, cười lắc đầu.

Phí Lễ nhìn hai người bọn họ lại còn dám liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mình, suýt chút nữa hộc máu. Chợt nhớ tới mình muốn nói cái gì, “Ngu Thành Hà, lần trước chú nói với anh thế nào?”

Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, “Lần nào cơ?”

Phí Lễ: “Chú mày…”

Hắn nhớ tới Trâu Hàn vẫn còn ở đây, sau nhiều năm làm người đại diện, hắn đã quen thói lúc nào cũng phải cảnh giác.

Thuộc tính Trâu Hàn không rõ, là địch hay là bạn cũng không biết, không ai biết cậu sẽ làm gì tiếp theo.

Không cần biết cậu và Ngu Thành Hà hẹn hò là chuyện gì xảy ra, Phí Lễ không thể để cậu bắt được nhược điểm.

“Thôi, anh không quan tâm chuyện của hai đứa bây, miễn là đừng để bị tuồn tin ra là được.” Phí Lễ ôm hận nuốt xuống ngụm máu nghẹn trong họng, quay sang cười híp mắt với Trâu Hàn, “Đêm nay thật sự rất cảm ơn cậu đã đưa Ngu Thành Hà tới bệnh viện đúng lúc.”

“Không cần khách khí, việc phải làm thôi.” Trâu Hàn cũng rất cảnh giác.

Lúc này mà Phí Lễ không tức giận, còn cười với cậu, có thể thấy vô lý.

Ngu Thành Hà nhìn hai người này đề phòng lẫn nhau, thật sự rất muốn cười, thế nhưng cả hai tay anh đều không động đậy được, chỉ có thể liều mạng cúi đầu che đi ý cười.

“Trời tối rồi, cậu vất vả cả đêm, về sớm nghỉ ngơi đi.” Phí Lễ thẳng thắn hạ lệnh tiễn khách. “Nơi này có tôi rồi, cậu yên tâm.”

Ngu Thành Hà rốt cuộc mở miệng, “Trễ như thế này, anh định để cậu ấy một mình đi đâu?”

Trâu Hàn nghe vậy, cảm thấy Ngu Thành Hà đang ám chỉ cậu ở lại, thế nên rất tự giác đem mình hóa thành chủ nhân, ngồi xuống một góc ghế sofa, rồi lấy tai nghe mang theo ra, “Các anh nói chuyện gì thì cứ nói đi, yên tâm bàn luận, em sẽ không làm phiền cũng sẽ không nghe trộm đâu.”

Ý là, tui chắc chắn không đi.

Phí Lễ: “…”

Hắn không biết nhiều về Trâu Hàn, lúc đầu nghe nói có một cậu bạn nhỏ tới đoàn phim, khó biết là fan hay anti. Sau đó tận mắt nhìn thấy cậu, tướng mạo Trâu Hàn thật sự rất dễ khiến người ta yêu mến, lúc nhìn người khác sẽ chớp chớp đôi mắt to vô tội, trông vừa ngọt ngào vừa tinh khiết, siêu cấp vô hại. Cả đoàn làm phim đều đánh giá cậu rất tốt, cho nên dù biết Ngu Thành Hà có cảm giác bất đồng với cậu, Phí Lễ cũng không cảnh giác mấy.

Cho nên mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

“Đừng tức giận.” Ngu Thành Hà mở miệng, giọng nói không thể ức chế nổi ý cười. “Không có nghiêm trọng như anh tưởng đâu.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phí Lễ hiện tại không có chút tức giận nào, hắn chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

“Gia đình cậu ấy ép cậu ấy đi xem mắt, em thấy tội cậu ấy,” Ngu Thành Hà nhún vai một cái, “Cho nên, anh hiểu rồi đó.”

Hóa ra là giả, Phí Lễ thở phào nhẹ nhõm, “Ông nội ơi, mày không đi thì cũng không ai nói gì mày hết. Có khi nào bọn anh thực sự ép buộc mày không? Còn cái chuyện mày đi chơi cái trò giả hẹn hò với fan thế này, chú mày có biết…”

Hắn muốn nói lại thôi, vẫn kiêng kỵ Trâu Hàn có khi đang giả vờ quân tử, trên thực tế là nghe trộm.

Ngu Thành Hà suy tư vài giây, hàm hồ nói. “Nhưng ước định giữa bọn em còn chưa kết thúc.”

Phí Lễ ấn ngực, “Thế chừng nào mới kết thúc.”

“Không biết,” Ngu Thành Hà hơi dựa vào phía sau. “Quyền kết thúc nằm trong tay Trâu Hàn.”

Phí Lễ: “Thôi nghỉ mẹ đi.”

“Trong lòng em nắm chắc, sẽ không làm xằng làm bậy, anh yên tâm đi.” Ngu Thành Hà không để ý chút nào mà an ủi.

An ủi thế này, một chữ Phí Lễ cũng không tin, “Chuyện này trước tiên để qua một bên, đêm nay có chuyện gì xảy ra mà chú mày lại bị thương?”

“Linh Linh.” Ngu Thành Hà nghiêm mặt nói, “Các anh tới tìm cô ta trước đi.”

Phí Lễ kinh hãi, “Linh Linh, không phải chú mày nói cô ta tốt với chú mày lắm sao? Chúng ta còn cung cấp tài nguyên cho cô ta nữa mà, thế này là sao?”

“Anh nhỏ giọng thôi,” Ngu Thành Hà thở dài, “Cô ta cùng Chung Thiên Trạch có một đoạn tình cảm.”

Phí Lễ: “Cô ta có bệnh à?” (câu này đồng nghĩa với ‘cô ta bị điên à?’)

Ngu Thành Hà: “Ừm.”

Phí Lễ: “…”

“Cô ta xác thực có một số triệu chứng bệnh hoang tưởng,” Ngu Thành Hà không giải thích quá nhiều.  “Cô ta nhất định sẽ đến bệnh viện, anh kêu người đi để mắt đi. Chủ yếu vẫn là đem tin tức đè xuống, sắp xếp người điều tra xem có bị ai chụp hay không, băng ghi hình giám sát chỗ bãi đậu xe cũng phải lấy về.”

Phí Lễ mang vẻ mặt nghiêm túc, “Có muốn báo cảnh sát cô ta bị bệnh không? Như thế này rất nguy hiểm.”

Ngu Thành Hà theo bản năng lắc đầu, lắc một nửa bỗng ngẩng đầu lên nhìn Trâu Hàn.

Trâu Hàn ngồi chán đã nằm ra ghế sofa mà ngủ mất.

Sắc mặt Ngu Thành Hà vô thức dịu lại, trầm ngâm một hồi mới nói, “Đối tượng ra tay của Linh Linh là Trâu Hàn, chờ cậu ấy tỉnh em hỏi ý cậu ấy rồi lại nói. Mặt khác, anh phái người bảo vệ tốt Trâu Hàn, em đoán là Linh Linh sẽ đến tìm em, em dự định nói chuyện với cô ta trước.”

“Chú chắc không?” Phí Lễ không đồng ý, “An toàn của chú thì sao?”

“Chuyện tối nay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.” Ngu Thành Hà nói, “Cô ta bây giờ đã có chút tiếng tăm, báo cảnh sát khẳng định không giấu nổi, lại kéo tới chuyện của Chung Thiên Trạch, đến lúc đó sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ. Em thực sự không muốn ngày nào cũng bị treo tên trên hot search, fan không hiểu rõ tình huống, sẽ lại bị người ta lợi dụng đi công kích người vô tội.”

Phí Lễ nhìn anh thực sự lo lắng, đề nghị, “Hay là chúng ta mời vài fan chuyên nghiệp dẫn dắt một chút?”

“Cái gì cơ?” Ngu Thành Hà không phản ứng lại.

“Fan chuyên nghiệp, dẫn dắt hướng đi của fan một chút.” Phí Lễ giải thích nói, “Lúc chú mới xuất đạo anh có nói với chú, chú không đồng ý, chúng ta không làm. Nhưng tình huống bây giờ quả thật hơi rối. Fan làm idol gánh, có người dẫn dắt chiều gió một chút, ít nhiều gì cũng tốt hơn xíu. Việc này đương nhiên cũng có rủi ro, làm vậy cũng đồng nghĩa với việc đưa nhược điểm của mình vào tay người khác. Nhưng mấy chuyện này chú không cần bận tâm, anh sẽ tận lực khống chế rủi ro ở mức thấp nhất, chú chỉ cần nói đồng ý hay không thôi.”

Ngu Thành Hà nhớ tới, Phí Lễ quả thực từng nói qua việc mời fan chuyên nghiệp. Khi đó anh cảm thấy làm như vậy chẳng khác nào lừa dối, vừa nghe sơ qua liền cự tuyệt.

Bây giờ khi đã vào giới một năm rồi, anh mới sâu sắc hiểu được tâm tình của Phí Lễ.

Fan đương nhiên là bởi vì yêu thích nên mới để ý, rồi sau đó bảo vệ thần tượng của mình. Nhưng vấn đề là, thứ các fan nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, bị người ta kích thích cái liền thành quân đội chỉ đâu đánh đó.

Ngu Thành Hà đã cố gắng hết sức lực để mang lại năng lượng tích cực cho fan, thậm chí còn tận lực che giấu một phần tính cách ác liệt của mình, cũng nhiều lần công khai ám chỉ hi vọng các fan bớt hung dữ. Nhưng trên thực tế, quan tâm quá sẽ bị loạn, sức ảnh hưởng của anh còn kém xa các chiêu thức dẫn dắt của blog marketing.

“Được, em đồng ý.” Ngu Thành Hà giơ tay lên muốn xoa xoa mi tâm, kết quả máu chảy ngược ra, không thể làm gì khác hơn là để yên. “Anh đi sắp xếp đi, nhưng tuyệt đối đừng làm gì để hắc nhà bên kia.”

“Yên tâm đi.” Phí Lễ nhìn sắc mặt anh trắng bệch, vẻ mỏi mệt hiện rõ, cũng không nỡ để anh mệt mỏi thêm, chủ động nói. “Mày nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để anh sắp xếp.”

Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Anh không cần ở lại đây trông em, cứ về đi.”

Phí Lễ: “Vậy sao được. Tay chú mày bị thương cử động không tiện, không có ai trông thì sao mà coi được?”

Ngu Thành Hà hếch cằm về phía góc phòng.

Phí Lễ vừa quay đầu lại, liền thấy Trâu Hàn đang ngủ say sưa, nhất thời không biết nói sao cho phải.

“Về đi.” Ngu Thành Hà nói lần nữa. “Vất vả cho anh rồi.”

Phí Lễ trong lập tức không muốn nói gì nữa, đứng phắt dậy, làm ghế tựa ma sát với sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai.

“Xuỵt.” Ngu Thành Hà lập tức ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng lại.

Phí Lễ: “…”

Hắn xoay người rời đi, đến ánh mắt cũng không thèm nhìn lại.

Khóe miệng Ngu Thành Hà cong lên, nhẹ giọng nói. “Cảm ơn anh Phí.”

Phí Lễ ra ngoài rồi mới nhớ ra Lộc Nhất Bạch còn muốn hắn tiện thể nhắn giùm. Hắn quên mất, vậy nên lập tức quay lại.

Đi tới cửa, Phí Lễ đặt tay lên nắm cửa, đồng thời ngẩng đầu lên theo thói quen, sau đó sững người.

Trong phòng bệnh, Ngu Thành Hà đã xuống giường, ngồi trên mặt đất bên cạnh ghế sofa nơi Trâu Hàn đang ngủ, giá truyền dịch cũng kéo qua theo.

Trâu Hàn vẫn còn đeo tai nghe, ngủ rất yên ổn, hoàn toàn không ý thức được bên cạnh mình có người.

Ngu Thành Hà đưa lưng về phía cửa, Phí Lễ không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Nhưng hắn có thể nhìn thấy cả người Ngu Thành Hà gần như dán sát vào Trâu Hàn, không động đậy cả nửa ngày.

Một tên gay bị thương, nửa đêm lê lết thân thể yếu ớt tới ngồi dưới đất ngó một tên đàn ông khác ngủ.

Đây còn có thể là tình huống gì?

Chỉ cần hắn không ngốc, liền hiểu rõ tâm tư của Ngu Thành Hà.

Phí Lễ không nhịn được chua xót trong lòng, trái tim mẹ già của hắn vỡ vụn rồi.

Mới nãy Ngu Thành Hà nói thế nào?

Gì mà hai người giả vờ hẹn hò vì trong nhà Trâu Hàn ép cậu ta đi xem mắt, còn nói cái gì mà thời điểm kết thúc mối quan hệ này là do Trâu Hàn định đoạt.

Nói cả nửa ngày hóa ra lại là yêu đơn phương.

Ngu Thành Hà nắm giữ mấy chục triệu fan, minh tinh siêu nổi của giới giải trí, vậy mà lại đi đơn phương một thằng đàn ông.

Phí Lễ quả thực không biết nên cười nhạo hay thông cảm hay buồn trước đây.

Từ phòng bệnh rời đi, Phí Lễ đụng phải y tá tới lấy kim.

“Không cần làm phiền chị đâu ạ, chúng tôi đã gỡ kim rồi.” Phí Lễ lập tức ngăn cản y tá. “Cậu ấy không có việc gì, chỉ là buồn ngủ thôi, giờ ngủ rồi.”

Y tá có chút tiếc nuối, “Được rồi, nhưng mọi người ở bệnh viện, tốt nhất nên để y tá chuyên nghiệp làm những chuyện này.”

Phí Lễ nghiêm nghiêm túc túc nghe, thái độ một mực cung kính.

Y tá trái lại có chút ngượng ngùng, quay người trở lại phòng trực ban.

Phí Lễ suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được gọi điện cho Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch còn chưa ngủ, vẫn đang chờ nghe tình huống của Ngu Thành Hà bên này, lập tức bắt máy. “Người không sao chứ?”

“Sếp ơi cây rụng tiền của tôi muốn chạy kìa, à không đúng, là đại minh tinh của chúng ta muốn yêu kìa.” Phí Lễ khóc hu hu.

Lộc Nhất Bạch: “Yêu đương với ai?”

“Một tên đàn ông dáng dấp như học sinh cấp ba, gọi là Trâu Hàn, tôi cũng không biết rõ lắm.”

Phí Lễ bô lô ba la nói xong, liền nghe ông chủ nhà mình nói. “Tốt quá rồi.”

Phí Lễ: “A?”

Lộc Nhất Bạch ho nhẹ một tiếng, “Ý tôi là, tuổi của Ngu Thành Hà cũng không còn nhỏ nữa, nên bàn chuyện yêu đương rồi.”

Phí Lễ: “A.”

Lộc Nhất Bạch: “Đúng rồi, chuyện này anh cứ làm như không biết.”

Phí Lễ: “A…”

Lộc Nhất Bạch: “Không phải anh nói hắn thầm mến à? Lỡ bị lộ ra thì không tiện cho hắn, sẽ lúng túng lắm. Việc này anh đừng có xía vào, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Nghe tiếng ông chủ cúp máy, Phí Lễ “a” một tiếng.

*vì là bản lậu nên nó bị thiếu dấu câu mấy chỗ “A”, tui chém đại vào.

Trong phòng bệnh, Ngu Thành Hà rốt cuộc cũng gỡ xong chỗ áo bị móc vào, thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đứng lên.

Chỉ tốt bụng đến đắp chăn cho Trâu Hàn thôi, kết quả quần áo bệnh nhân trên người anh lại bị vật trang sức kim loại trên quần cậu móc trúng.

Anh một tay bị băng bó như cái bánh chưng, một tay đang truyền dịch, vô cùng bất tiện, phải gỡ nửa ngày mới ra.

May là không bị ai nhìn thấy, chứ không thì ngại lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play